Đem khăn trải giường giặt xong xuôi, phơi ở trong không gian, cô lại là lấy ra tấm chăn ga khác, chuẩn bị phô lên giường nằm.
Sau khi thu thập sạch sẽ mọi thứ, cũng không biết đã mấy giờ.
Vào toilet, cô thật sự khó có thể chịu đựng hương vị nơi này, tuy rằng nói, mỗi ngày cô đều có dội nước nhà WC, nhưng mà cô cứ có cảm giác hương vị rất khó ngửi.
Nếu là có nước thì tốt rồi, nếu có thể dùng nước mỗi khi cô cần thì quá tốt.
Cô không ngừng nhắc mãi, kết quả phụt một tiếng, dường như cô vừa bị nước mưa tạt vào mặt.
Cô há hốc mồm nhìn chằm chằm đôi tay mình.
Tay cô có thể đổ mưa a……
Sao có thể a, cô không tin thử lại một lần nữa.
Thật sự có mưa a, không đúng, không phải trời mưa, là ngón trỏ tay phải cô xuất hiện một dòng nước tinh tế, dòng nước từ ngón tay cô chảy ra.
Cô sẽ không mất nước mà chếŧ đi, cô vội vàng chạy ra toilet, ngồi yên một chỗ không dám lộn xộn.
Chỉ chốc lát sau, cô ngồi yên không được, lại chạy ra ban công, lôi kéo dây thừng, cả người cô cũng rất hoảng loạn, cô không biết phải tìm ai, cũng không biết phải làm sao bây giờ, di động gọi cho ai cũng không được, hiện tại Dương Hi cũng liên hệ không được, kỳ thật cô là người được chọn tốt nhất.
Cô ấy có thể sẽ biết điều gì đó.
Nhưng mà, đúng lúc này lại gọi cho cô không được.
“Làm sao vậy?” Tần Xuyên đi ra, ánh sáng bên ngoài hơi hơi sáng lên, nhưng mà cũng chưa bằng ánh sáng lúc hừng đông, đặc biệt là hiện tại đã rất lâu rồi không thấy mặt trời xuất hiện, cho nên toàn bộ thế giới đều xám xịt, hồi trước mới 7 giờ, trời cũng đã rất sáng, nhưng mà hiện tại đã 9 giờ, vẫn chỉ thấy bầu trời xám xịt đầy áp lực.
“Tần Xuyên, hình như tôi đã xảy ra chuyện gì rồi.”
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì thế?”
Tần Xuyên vươn tay nắm lấy Phương Tử Thư, “Lại đây.”
Phương Tử Thư chạy qua đi, nàng dẫm lên cây thang, như vậy là có thể gần phía trên hơn một chút, có đôi lúc bọn họ chính là nói chuyện với nhau như vậy.
“Nói cho tôi biết đi, đã xảy ra chuyện gì, đừng sợ”, chất giọng Tần Xuyên trầm thấp như có thể trấn an buồn bực cùng sợ hãi trong tim Phương Tử Thư, dần dần, cô dần thả lỏng tâm tình, âm thanh cũng từ từ bình tĩnh lại.
“Tần Xuyên, anh nhìn nè.” Phương Tử Thư vươn tay phải ra, sau đó ngón tay cô tựa như súиɠ bắи nước vậy, một dòng nước, từ ngón tay cô, bắи thẳng về phía trước.