Tên anh là, Tần Xuyên, phía dưới còn có số di động của anh.
Cái này chắc là của anh đi.
Tấm danh thϊếp này cô mới nhặt được cách đây không lâu, khi đó anh làm rớt trên mặt đất trong lúc đang lục lọi đồ vật, cô định trả lại mà không biết phải bắt chuyện với anh như thế nào, cô cũng không biết anh tên là gì, bất quá, mơ hồ lại biết, anh họ Tần.
Cô cầm danh thϊếp đi tới ban công, sau đó ngẩng đầu, nhìn ban công trên lầu.
Nắm chặt danh thϊếp trong tay, cô vội vàng cầm lấy di động, không chút do dự gọi cho số điện thoại trên danh thϊếp, cũng may hiện tại còn sóng điện thoại, vẫn có thể trò chuyện.
“A lô……” Ngay khi điện thoại được gọi đi, một âm thanh hơi hơi vững vàng vang lên, Phương Tử Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Là anh, thật đúng là anh rồi.
“Xin chào, tôi……”
Xong rồi, cô cũng không biết giới thiệu mình là ai nữa đây.
“Cô là ai?” Tiếng người đàn ông tiếp tục truyền đến.
“Tôi là……” Phương Tử Thư cắn môi, cô ngẩng đầu, nhìn ban công phía trên.
“Tôi là anh……”
“Ân?” Giọng nam bên đầu dây điện thoại kia không hề mất kiên nhẫn tí nào, vẫn chờ đợi cô trả lời, có lẽ hiện tại còn có thể nhận điện thoại từ một người nào đó gọi tới, đối với những người sống sót như bọn họ mà nói, đều là chuyện tốt, mặc kệ đối phương có phải người bọn họ quen biết hay không, hoặc chỉ là một người xa lạ nào đó, cũng sẽ có một loại cảm giác thân thiết đi.
Nhân loại đã không phải nhân loại trước kia, thế giới cũng đã không phải thế giới trước kia.
Người sống cũng sẽ càng ngày càng ít.
Phương Tử Thư nắm chặt di động trong tay, lại nhìn ban công đan xen phía dưới, cô mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng ban công phía dưới, nhưng lại trước nay không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia, cô nghĩ, có lẽ anh vẫn luôn tránh ở trong nhà.
Nửa phút sau, cô mới lên tiếng, “Tôi là người ở lầu trên nhà anh.”
Điện thoại bên kia trầm mặc vài phần, sau đó Phương Tử Thư nghe được giọng nói như tiếng đàn cello của anh trả lời.
“Cô chờ chút.”
Phương Tử Thư còn không hiểu lời anh nói là có ý tứ gì, cô dùng sức hướng về phía trước nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông đã đi ra.
Tựa hồ, anh sinh hoạt cũng không tệ lắm, nhưng là sắc mặt cũng không phải quá đẹp.
Trầm trọng, trầm ngưng, cũng ít khi nói cười.
“Là cô à……”
Tiếng người đàn ông lại truyền ra từ di động.
Đúng vậy, Phương Tử Thư cười khổ một tiếng, anh còn không biết cô tên là gì đi, cô không ngờ tới sẽ có một ngày, anh thật sự sẽ nói với cô một câu, là cô à.
Là cô à…… Thì ra tôi đã từng cứu cô thoát khỏi tên ⅾê xòʍ.
Là cô, thì ra cô đang ở dưới lầu.
Là cô, thì ra chúng tôi là hàng xóm.
Là cô……
Là cô Là cô……
Chỉ là, cô lại không nghĩ tới, khi cô nghe nói này, là ở chỗ này, là ở trong một thế giới đã hoàn toàn khác thế giới trước kia.
“Anh……” Tiếng Phương Tử Thư dừng một chút, khi nói chuyện với anh, cô luôn thấy khẩn trương, giống như trước kia ở trong thang máy, cô sẽ nép mình trong góc tường. Cô lại cắn cắn môi đỏ, hỏi, “Anh có trữ nước không?”
“Trữ nước?” Người đàn ông hơi hơi nhíu mi một chút, “Vì sao phải trữ nước?”
“Bởi vì……” Cô trầm trọng nói, “Hệ thống cung nước cùng cung cấp điện của chúng ta có khả năng sẽ tê liệt, cho nên, có thể trữ nước, hoặc những đồ có thể đựng nước thì tốt nhất đều lấy ra trữ nước đi.”
“Khi nào thì cắt nước?” Tần Xuyên chỉ là nhíu mi một chút, tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, không phải anh tâm tính kiên định, chỉ là anh hiểu có một số chuyện một khi mạt thế tới thì chuyện gì đều có thể xảy ra, cắt nước, cúp điện, đó là chuyện trong dự kiến, bất quá chỉ là những người bình thường như bọn họ đều không muốn tin tưởng đi.