Chương 22: Zombie

Kỳ thật không chỉ là nhà của Phương Tử Thư, nhà của Tô Mộng cũng có rất nhiều quái vật, những quái vật đó sẽ cắn người, người bị cắn cũng sẽ biến thành quái vật, có khi cô còn có thể nghe được tiếng bước chân bên ngoài, cùng với tiếng kêu thảm thiết đáng sợ của những người khác, cô đều dùng cái bàn chặn cửa lại, cũng không biết có an toàn hay không, hiện tại nơi nào cũng đều không an toàn.

Phương Tử Thư buông bình sữa bò trong tay, cô mở TV lên xem, hiện tại tất cả tiết mục trên TV đều đã ngưng phát sóng, biên tập viên xinh đẹp trên kênh tin tức lại lộ vẻ mặt nghiêm túc, không có bất luận ý cười gì, thậm chí ng·ay cả bên trong giọng nói, cũng là che giấu quá nhiều suy nghĩ trầm trọng.

Tai nạn đột nhiên thổi quét toàn thế giới, không có nơi nào có thể tránh khỏi, sở hữu thành thị đều đã trở thành khu vực bị tai nạn nặng nhất.

Virus không rõ đã xâm nhập vào bầu không khí mà bọn họ đang hít thở.

Có một bộ phận người vô duyên vô cớ hôn mê, sau khi tỉnh lại đã biến thành những cái xác không hồn, bọn họ không có tư tưởng, không có tình cảm, thậm chí là không có sinh mệnh, cái mà bọn họ có cũng chỉ là bản năng công kích con người, bọn họ nhìn không thấy, nhưng cái mũi lại có thể ngửi thấy, mà loại virus này có đặc tính lây bệnh rất mạnh, chỉ cần bị cắn trúng một ngụm, trong vòng24 giờ, sẽ biến thành cái xác không hồn.

Nhà khoa học đặt cho bọn họ một cái tên rất chính xác.

Zombie.

Đúng vậy, chính là zombie.

Giống loại đồ vật thường xuất hiện trong các bộ phim sinh hóa nguy cơ, từ nhân loại biến thành quái vật, không có tình cảm, chỉ biết cắn và ăn người.

Trong TV còn đang thông báo về mạt thế, nhưng mà nhân tâm hoảng loạn, lòng người cực độ bất an, ng·ay cả giọng của biên tập viên cũng đều mang theo một loại cảm giác buồn bực khó có thể tiêu ma cùng nỗi sợ hãi không biết làm sao, Phương Tử Thư có thể cảm giác được nỗi bất an và sợ hãi trong lòng bọn họ.

Bởi vì ngay cả chính cô cũng cảm thấy vậy.

Cũng là loại cảm giác này.

Nhưng cô khác họ ở chỗ, cô còn có không gian, tích trữ không ít đồ ăn cùng vật dụng hàng ngày, cùng với hiện tại cô đã có năng lực cảm ứng cực mạnh, hoặc có thể gọi nó là tinh thần lực, so với những người khác, tựa hồ, cơ hội sinh tồn của cô sẽ lớn hơn nữa một ít, cũng sống tốt hơn người ta một chút.

Tắt TV, hình ảnh được chiếu trên TV có chút thảm khốc, cô không muốn xem tiếp nữa.

Cô chạy về trong phòng ngủ, mở máy vi tính, may mắn là, còn có internet, nhưng là không biết khi nào mạng sẽ biến mất, công ty viễn thông cũng cần có người mới có thể duy trì mạng, nếu người không còn nữa, internet có thể kiên trì được bao lâu đây.

Toàn bộ tìm kiếm trên internet, đều đã bị tận thế thay thế, thỉnh thoảng sẽ có người đăng bài xin cứu giúp.

Tôi ở nơi đó, cứu mạng.

Hiện tại tôi đang bị nhốt ở nơi đó, cầu xin cứu viện.

Chỉ là, hiện tại mỗi người đều trong tình trạng ốc còn không lo nổi mình ốc (*), ai có thể cứu bọn họ đây. Trên thế giới này mỗi ngày đều có sinh mệnh biến mất, cũng có sinh mệnh mới ra đời, mà hiện tại sợ là trong vòng một ngày, không biết có bao nhiêu nhân loại chếŧ đi, cũng không biết có bao nhiêu sinh mệnh, bị ma diệt, mang đến, lại không chỉ là tử voиɠ của những người này, còn có tử voиɠ mà những người này sẽ cho mang đến cho càng nhiều người khác.

Ý nghĩa của câu tục ngữ "Ốc còn không lo nổi mình ốc" là không lo nổi bản thân nhưng lại thích lo chuyện của người khác nữa.