Chương 47: Uỷ thác kỳ quái

"Nhưng vì ngươi vẫn có thể giữ lại được ý chí của mình, vậy nói rõ ngươi vẫn là nhân loại, cũng không phải là một con quái vật làm cho người ta chán ghét."

Càng ngày càng nhiều đôi mắt nhắm lại.

Ngay vào lúc này, Ngũ Cửu ở bên trong phòng lưu trữ hồ sơ, có thể cảm nhận được oán khí trở nên mỏng manh hơn không ít.

Mà Bạch Vụ ở trong ký ức, biết lúc này Hồng Ân đang sắp nổi giận, oán niệm bạo phát.

Không có ai chải đầu cho nàng, không có ai chơi với nàng, cho dù nàng đã cứu được tất cả mọi người, nhưng những người này đã sớm biến thành ý chí Ác Đọa, chúng sẽ không giải buồn cho Hồng Ân, chúng chỉ có không ngừng thúc giục Hồng Ân, chế tạo càng nhiều gϊếŧ chóc.

Vào ngày này trong lịch sử, bởi vì Hồng Ân thoát khỏi l*иg giam, bệnh viện bắt đầu bạo động.

Nhưng hiện tại, Bạch Vụ đang chặn cửa, lộ ra thần sắc ấm áp trước đó chưa từng có: "Đừng có để bản thân biến thành quái vật, thế giới bên ngoài rất bao la, ngoại trừ bệnh viện tâm thần số 9, còn có rất nhiều địa phương ngươi chưa từng đặt chân tới, còn có rất nhiều người tốt bụng mà ngươi chưa từng gặp qua."

"Thế nhưng ta...không có cách nào rời khỏi nơi này..."

Giọng nói trở nên trong sáng và thuần tuý trở lại, oán niệm và du͙© vọиɠ gϊếŧ chóc của Hồng Ân tạm thời bị Bạch Vụ dùng lời nói áp chế lại.

Nguyên nhân chủ yếu, chính là tất cả các con mắt đều không nhìn thấy sự khϊếp đảm và sợ hãi của Bạch Vụ.

"Ta sẽ tìm ra biện pháp để cho ngươi rời đi. Chỉ là bây giờ còn chưa làm được. Nếu như ngươi nguyện ý tin tưởng ta và chờ đợi ta."

"Thật vậy sao? Ngươi không phải là đang nói dối đó chứ?"

Hắn đang nói dối, hắn muốn hại ngươi, gϊếŧ hắn đi!

Bên tai Hồng Ân vẫn luôn có thanh âm như vậy, lần lượt đánh sâu vào ý thức của nàng.

Nhưng so với lúc trước, đã giảm đi không ít, tâm tính nguyên bản của nàng cũng không hề bị quấy nhiễu.

"Nếu mỗi chuyến đi đều có sứ mệnh của nó, như vậy sứ mạng đi đến thế giới này, ta suy đoán chính là để cởi bỏ đủ loại bí ẩn ở thế giới ngoài tháp."

Sau khi hiểu hết toàn bộ kinh lịch của Hồng Ân, Bạch Vụ đã không còn là đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, mỗi một câu của hắn đều rất chân thành.

Hắn không có bi thương phẫn nộ và sợ hãi, nhưng hắn biết phải làm gì để mọi người nghĩ rằng hắn đang bi thương.

Hắn biểu hiện ra những bi thương đó, có lẽ sẽ gây ấn tượng hơn với thiếu nữ thiên sứ trước mắt.

Nhưng Bạch Vụ không có làm như vậy, hắn chỉ là rất bình tĩnh, rất chân thành.

"Vì sao lại có Ác Đọa, Tòa Tháp xuất hiện như thế nào? Tòa Tháp có mấy tầng, trên đỉnh là cái gì? Ác Đọa vì sao không thể rời khỏi khu vực đặc biệt? Chuỗi sức mạnh và trình tự thiên phú là đến từ đâu?"

"Đối với ta mà nói, đều là những câu đố mà ta rất muốn giải đố, đều là sứ mệnh chuyến đi này của ta."

"Khi ta tìm thấy câu trả lời cho những câu đố này, ta sẽ nghĩ biện pháp mang ngươi đi. Ngươi cũng không phải cô độc, ít nhất kể từ hôm nay, ngươi đã có một người bạn nguyện ý chơi với ngươi, hắn đến từ thế giới bên ngoài bệnh viện tâm thần số 9."

Sương đen vẫn dày đặc như trước, nhưng con mắt bên trong sương đen, gần như đều đã nhắm lại, chỉ có một đôi mắt ngấn lệ mờ sương, tràn ngập vẻ trẻ thơ, nhìn Bạch Vụ.

Muốn thuyết phục Hồng Ân, đương nhiên không có đơn giản như vậy, quá trình nhìn như thuận lợi, nhưng đều là xây dựng ở trên cơ sở Bạch Vụ không có nửa điểm sợ hãi.

Trong quá trình này nếu có một chút sai lệch, kết cục tất nhiên sẽ không thể nhìn thấy đôi mắt trong suốt sáng ngời này.

Bạch Vụ âm thầm thở ra một hơi.

Ngay vào lúc này, giọng nói của Hồng Ân truyền đến: "Đừng có đi đến toà nhà thứ tư, ngươi và đồng bọn của ngươi...nếu như cách ta quá gần, sẽ rất nguy hiểm."

Bạch Vụ có thể tưởng tượng, cách Hồng Ân xa như vậy, cũng có thể cảm nhận được sự cường hãn của nàng, nếu thật sự tới gần Hồng Ân, e rằng nàng sẽ mất không chế...trực tiếp bùng phát.

"Lần sau ngươi nhìn thấy ta...có lẽ ta sẽ không thanh tỉnh như vậy." Hồng Ân rất khổ sở.

Một phen lời nói của Bạch Vụ, đích xác đã thức tỉnh tâm linh trong sáng của thiếu nữ.

Nhưng sau khi hắn đi thì sao? Những cặp mắt đại biểu cho ác ý kia, sẽ một lần nữa mê hoặc nàng.

"Cho nên...ngươi cần phải trở nên cường đại hơn một ít, giống như người cao bằng ta kia. Lúc đó, ngươi có thể đến gặp ta."

Bầu không khí bỗng nhiên có phần buồn cười, người cao bằng Hồng Ân kia...

Phốc, may mắn là chính mình rất chuyên nghiệp, có thể nín cười. Chiều cao của đội trưởng cũng đều bị Ác Đọa chế giễu!

Chẳng qua từ đó cũng thấy được, Hồng Ân dường như đã nhận ra thực lực của đội trưởng.

Xem ra ghi chú không có sai, trên người đội trưởng cất giấu một ít bí mật mà tầng 6 cũng cảm thấy hứng thú.

"Được, mặc kệ ngươi biến thành bộ dáng gì, ta cũng sẽ đánh thức ngươi."

Ủy thác kỳ quái cùng với Ác Đọa đã đạt thành.

Đôi mắt ngấn lệ kia chớp chớp, tâm tình của Hồng Ân cũng dần dần bình phục lại, nàng chợt nhớ tới một việc, chuyển sang chủ đề khác:

"Trước khi ngươi rời đi, tốt nhất nến đi đến tòa nhà thứ nhất một chút, hai ngày trước có người lại tới nơi này, đối phương để lại một vật ở tòa nhà thứ nhất.’’

Bạch Vụ cả kinh.

Đây là triển khai nội dung cốt truyện kiểu gì?

Vào thời điểm tiến vào tòa nhà thứ nhất, ghi chú đích xác nhắc đến, đường vân màu máu trên tường, còn có bệnh án nằm rải rác trên mặt đất, đều là do có người bố trí vào hai ngày trước...

Lão sư.

Lão sư trong miệng Lợi Á!

Bạch Vụ phỏng đoán theo trực giác.