Chương 43: Du͙© vọиɠ gϊếŧ chóc.

Mảnh vỡ càng ngày càng nhiều đều đang hé lộ một thông điệp: nhóm đối tượng thí nghiệm trong bệnh viện vốn là nửa nhân loại nửa Ác Đọa, đều đang quy mô lớn biến thành Ác Đọa không còn lý trí, bị du͙© vọиɠ đơn thuần chi phối.

Hết thảy những chuyện này đều có quan hệ với Hồng Ân!

Bạch Vụ là một người rất bình tĩnh, nhưng cũng bởi vì nội dung bên trong mảnh vỡ mà bắt đầu dần dần bất ngờ.

Từng đối tượng thí nghiệm vào trước khi biến thành Ác Đọa thuần túy...như thể cũng sẽ ở trong mộng cảnh nhìn thấy Hồng Ân.

Xác thực mà nói, là bọn họ đã sớm nhận thức Hồng Ân. Hồng Ân giống như là một mảnh tịnh thổ duy nhất trong cuộc đời đáng thương của bọn họ.

Nàng ở trong mộng cảnh, lợi dụng năng lực của mình chế tạo một chỗ tránh nạn cho những đối tượng thí nghiệm này.

Những linh hồn bị vùi dập được an ủi ở đây.

Nhưng dù sao những gì Hồng Ân có thể làm là có hạn, sự an ủi mà nàng mang đến, căn bản không đủ để chèo chống cho bọn họ sống sót.

Cuộc sống tuyệt vọng dường như tiếp tục kéo dài vô tận, và hầu hết những đối tượng thí nghiệm này bắt đầu bỏ cuộc.

Lúc này, Hồng Ân sẽ "dẫn bọn họ đi" .

Cái gọi là dẫn đi, chính là hấp thu oán niệm của bọn họ, thừa nhận nổi thống khổ của bọn họ, với cái giá phải trả là...đối tượng thí nghiệm sẽ triệt để mất đi ý chí của mình.

Các bệnh án dày đặc, đều là nhóm đối tượng thí nghiệm được Hồng Ân ghi chép lại vào trước khi bọn họ buông bỏ sinh mệnh.

Nàng đang ghi nhớ bọn họ!

09.08.

Ta không dám nhìn vào gương vì ta đã trở thành một con quái vật màu đen với đôi mắt trên khắp cơ thể.

Ta không hối hận, ta chỉ muốn bảo vệ mọi người...

Thế nhưng ta dường như cũng sắp không chống đỡ nổi nữa, ai sẽ đưa ta về nhà?

Sự sa đọa xấu xa bắt đầu bùng phát dữ dội, ta cũng đã sắp trở thành một thành viên trong bọn họ sao?

Tóc của ta đã rụng sạch, mặc dù ta đã cầu xin bác sĩ vô số lần, chải đầu cho ta giống như bà ngoại, thế nhưng bác sĩ cũng không để ý tới ta.

Cách họ nhìn ta giống như nhìn một con quái vật.

A...ta là một con quái vật, ta là một con quái vật, một con quái vật mà không ai thích...

10.08.

Không ai có thể rời đi, vô số thanh âm trong đầu óc ta đều đang rống giận, bảo ta khóa chặt không gian này, bảo ta gϊếŧ chết bọn họ.

Ta là quái vật, tất cả chúng ta đều là quái vật...

Như vậy chế tạo chúng ta, lại là vì cái gì?

11.08.

Các bác sĩ đang không ngừng cầu cứu, ngoài bệnh viện vô cùng ồn ào náo động. Chỉ là người ở bên ngoài không vào được, người ở bên trong cũng không ra được.

Mà l*иg sắt và xiềng xích cũng không còn có thể nhốt ta nữa..., ta muốn đi tìm bọn họ chơi, ta muốn chơi trò chơi với các bác sĩ.

Trước kia ta thích chơi trốn tìm với bà ngoại nhất, hiện tại bọn họ đều đã trốn đi, thật tốt, lần đầu tiên, ta cảm thấy có ăn ý đối với các bác sĩ...

Hãy đến chơi với ta...hãy đến và chơi với ta ...

15.08.

Ta đến cùng đã biến thành bộ dáng gì thế này? Những người nhìn thấy ta, đều run rẩy, khóc lóc và la hét.

Vào thời điểm bọn họ khóc lóc la hét, thân thể sẽ tản mát ra mùi thơm khác thường, thật sự...thật sự là muốn ăn bọn họ...

16.08.

Ta lại gặp được Lợi Á, gã rất lợi hại, tuy mỗi lần đều bị ta đánh bại, nhưng gã chưa từng có ý nghĩ tới rời khỏi nơi này.

Gã không muốn ta dẫn gã đi. Gã đang đợi lão sư của gã...vì gặp lại lão sư, gã nói cho ta biết, dù hoàn cảnh có tàn khốc đến đâu thì gã cũng có thể chịu đựng được.

Ta thật sự hâm mộ Lợi Á.

Ta cũng rất muốn có người đợi ta ở bên ngoài, chỉ có bà ngoại là yêu ta, nhưng ta biết...bà ngoại đã sớm mất.

Ta hi vọng Lợi Á có thể chờ đợi, ta ban tặng cho gã một phần lực lượng của ta...

Mặc dù gã rất kháng cự, dường như là bởi vì ta, lão sư của gã mới không cần gã nữa...thật xin lỗi Lợi Á, thật xin lỗi.

20.08.

Càng ngày có càng nhiều bác sĩ...bởi vì tuyệt vọng, mùi thơm trên cơ thể họ ngày càng nồng đậm, một số người trong số họ đang chết, và một số đang trở thành một phần của chúng ta.

Ta hẳn là nên đi ăn bọn họ, tất cả thanh âm trong đầu óc ta đều đang gào thét.

Chú Kiều, Tiểu An, Cô Lỗ...bọn họ đều đang gầm thét, bảo ta xé nát các bác sĩ...

Nhưng ta không muốn...ta chỉ muốn chơi trò chơi với bọn họ, ta không muốn bọn họ chết...

Thế nhưng bọn họ đều sợ hãi ta, bởi vì ta là một con quái vật xấu xí...

Đúng vậy, ai cũng ghét những con quái vật như ta.

Thế nhưng, ta không ghét các ngươi, ta chỉ muốn chơi với các ngươi...

Càng ngày có càng nhiều nhật ký dùng phương thức ký ức quán chú vào trong đầu Bạch Vụ.

Hiện tại Bạch Vụ đã biết rõ, vì sao ghi chú gọi Hồng Ân là cô bé đáng thương.

Đứa trẻ tội nghiệp này đã phải chịu đựng oán niệm và thống khổ của mọi người. Chỉ riêng thống khổ và oán niệm của một người, đã đủ khiến cho một nhân loại tâm trí bình thường, bởi vì tâm tình tiêu cực nồng đậm hoá thành Ác Đọa.

Mà toàn bộ bệnh viện tâm thần số 9, tất cả đối tượng thí nghiệm dồn vào một chỗ, sẽ tạo nên quái vật kinh khủng bực nào?

Trong các nhật ký xa hơn, thần chí của Hồng Ân đã bắt đầu rối loạn.

Mặc dù biến dị đến loại tình trạng này, nàng vẫn như trước giống như đứa trẻ thiện lương. Đối mặt với các bác sĩ đã từng tra tấn nàng, ý nguyện chủ quan của Hồng Ân vẫn như cũ là không muốn gϊếŧ chết bọn họ.

Nhưng hết thảy đều đã quá trễ, bệnh viện trở thành một địa phương có oán khí rất nặng, mọi người ở đây đều sợ hãi Hồng Ân.

Nếu như không có những tâm tình tiêu cực đó, Hồng Ân có lẽ sẽ có thể khắc chế du͙© vọиɠ gϊếŧ chóc.