Chương 123

Nhóm sư sinh dưới đài chăm chú nhìn trường đao màu đen, trong lòng có chút bỡ ngỡ.

Đúng, khi bọn họ nhìn Hắc Vô Thường đều cảm thấy sợ hãi.

Giống như cắm trên mặt đất không phải một cây đao, mà là một con rắn độc, chỉ cần thoáng tới gần thì sẽ bị nó hung hăng cắn một cái, nào ai dám can đảm tiến lên nhổ nó ra?

“Cây đao kia dường như từng đánh bại Nguyễn viện trưởng đi.” Bọn học sinh nhanh chóng nhận ra, trường đao như Hắc Vô Thường chỉ cần gặp một lần liền rất khó quên. Trước đây bọn họ chỉ thấy Yến Thừa Cựu cầm Hắc Vô Thường đối chiến Nguyễn Văn Ngạn, bọn họ cũng không trực tiếp đối mặt với nó, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy đây là một vũ khí không tệ. Mà giờ khắc này Yến Thừa Cựu lại đưa nó trực tiếp bày ra trước mặt bọn họ, ngược lại làm bọn họ có chút sợ hãi, thật kỳ quái.

Lâm Ẩm Vô nhìn thanh Hắc Vô Thường trên đài, tự nhiên nhớ lại lời Argine nói.

Thanh ma đao này nằm trong《 Dị Bảo Đồ Giám 》 không thể nói là không trân quý. Nếu nói không dễ nghe, giá trị của nó vượt xa Yến Thừa Cựu hiện tại. Không riêng những người tập võ, mà một vài Nhiệm Vụ giả ôm một ít lực lượng quỷ thần đồng dạng có thể sử dụng nó. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Ở thế giới tận thế có độ khó vừa hoặc thấp, đối phó đơn giản chính là người hoặc động vật biến hóa thành quái vật, số lượng tuy nhiều, nhưng thực lực cũng không lợi hại, nhiều lắm là phun lửa mang theo điểm độc, không tính khó đối phó. Song, một khi tiến vào thế giới tận thế có độ khó cao, muốn đối phó không chỉ những thực thể quái vật, mà còn yêu ma quỷ quái trong thần thoại.

Cho đến lúc này, những vũ khí hỏa dược đơn giản đã không còn tác dụng, chỉ những vũ khí khắc đồ văn thần quái, làm tăng hiệu quả trừ ma. Hắc Vô Thường làm ma đao, cũng là số ít vũ khí có thể gây thương tổn đến những quỷ thần kia. Nếu không chỉ bằng sát khí cùng uy lực của bản thân nó, làm sao vào được 《 Dị Bảo Đồ Giám 》 ? Yến Thừa Cựu có thể vào lúc này tìm được vũ khí có thể sử dụng lâu dài hợp với mình, vận may thật sự quá tốt.

Nếu cậu ta và Hắc Vô Thường phối hợp ăn ý, cho dù sau này Hắc Vô Thường bị người khác cướp đoạt, chỉ cần Yến Thừa Cựu không chết, Hắc Vô Thường cũng chỉ có thể trong tay cậu mới phát huy uy lực.

Argine nói Yến Thừa Cựu có “Phúc tướng”, không phải là nói suông mà thôi.

Cái thứ gọi là vận may đến từ hư vô mờ mịt, nhưng nó thật sự tồn tại, khó có thể bỏ qua. Mà mình cũng sớm chọn Yến Thừa Cựu từ lúc cậu còn chưa tỏa sáng, có thể thấy được vận may của mình không tệ.

Lâm Ẩm Vô nghĩ tới đây, tâm tình không khỏi tốt lên.

“Không ai lên thử sao?” Yến Thừa Cựu nhẹ giọng dò hỏi, ánh mắt nhìn người dưới đài mang theo chút khıêυ khí©h.

“Tôi đến!”

Rốt cục vẫn có người không nhịn được.

Nói chung đây chỉ là một thanh đao, cho dù cắm toàn bộ xuống đất, muốn rút ra cũng không phải việc khó gì.

Học sinh nói chuyện âm thầm cổ vũ bản thân, từ trong đám người vênh váo tự đắc đi tới.

Yến Thừa Cựu nhìn huy hiệu trên đồng phục, biết hắn là người của Chưởng hệ học viện, chủ yếu luyện chưởng, dám là người đầu tiên bước lên đài tất nhiên là có vài phần tự tin.

“Mời.” Yến Thừa Cựu đưa tay mời.

Học sinh nói chuyện đến trước Hắc Vô Thường, đứng sát vào mới phát hiện hai chân mình có chút mềm, giống như cây đao trước mắt này bất cứ lúc nào cũng sẽ chém vào hắn. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Hắn nhìn thoáng qua dưới đài, phát hiện tầm mắt mọi người đều đặt lên người hắn, ngay cả người trong lòng cũng như thế. Tức khắc sinh ra dũng khí, áp đảo sự kiêng kỵ trong lòng.

“Khí lực tôi hơi lớn, nếu làm hư thanh đao này của Yến lão sư thì đừng trách nhé.”

“Đó là đương nhiên.” Yến Thừa Cựu cười nói.

Học sinh chậm rãi vươn tay, hét lớn một tiếng, bàn tay dần dần biến hóa, không đến một phút liền biến thành đỏ rực, xung quanh bàn tay còn bốc lên nhiệt khí.

“Hạ Á sư đệ, đây là đệ tử học viện của đệ đi.” Ngụy Bác Đạt nhìn lướt qua, tầm mắt hướng về phía Tứ sư đệ Hạ Á hỏi.

Hạ Á gật gật đầu, “Đúng vậy. Đứa nhỏ này thiên phú không tệ, làm người cũng rất nỗ lực, liệt hỏa chưởng luyện có chút hỏa hậu, trời sinh khí lực lại lớn, đệ cũng coi trọng hắn.” Chính là đầu óc không linh hoạt lắm, đơn giản vài câu đã bị dụ đi lên làm nổi bật, haiz, còn cần phải dạy dỗ tốt hơn.

Người học sinh kia ngưng tụ nội lực trong lòng bàn tay, trong lòng cũng có vài phần tin tưởng, hai tay một trên một dưới nắm chặt chuôi đao Hắc Vô Thường, bên trong bàn tay truyền đến một luồng cảm giác đau đớn, nội lực nhanh chóng biến mất.

Này này này?

Thanh đao này thế nhưng có thể hấp thu nội lực, trong phút chốc đã hấp thu hơn nửa nội lực của hắn! Chẳng trách nó có thể tỏa ra khí thế ép người như vậy, thì ra mấu chốt ở đây? Thanh đao như vậy chỉ hận ném đi còn không kịp, Yến Thừa Cựu làm sao có thể dùng nó đối chiến Nguyễn viện trưởng?

Người học sinh kia cuống quít trong lòng, nhưng lại không dám bộc lộ biểu tình chột dạ trước mặt nhiều người như vậy.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Hắn cầm thật chặt chuôi đao, nỗ lực muốn rút Hắc Vô Thường lên, phồng mặt đỏ rần, trên tay nổi gân xanh, nhưng thanh đao này giống như sinh trưởng trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích. Ngược lại đất đai xung quanh Hắc Vô Thường lại có thêm vài vết nứt, rõ ràng hiện ra trước mắt mọi người.

Năm phút trôi qua.

Người học sinh này triệt để không còn khí lực, mồ hôi đầm đìa trên đầu.

“Tôi… Tôi không rút ra được.” Hắn biết có kiên trì đi nữa cũng vô vọng, thêm vào nội lực bị tiêu hao sạch sẽ, nếu tiếp tục như thế e là không thể đứng vững được.

“Yến lão sư, con đường tôi đi còn rất dài, tôi chịu phục.” Nói xong, người học sinh này bái Yến Thừa Cựu, xem như là hoàn toàn phục. Người có thể sử dụng thanh đao này, hắn phỏng chừng phải luyện thêm vài chục năm nữa mới có thể theo kịp.

“Ái da, vừa rồi rốt cuộc là sao vậy?”

“Đao kia có gì đó cổ quái sao.”

Đợi đến khi người này đi xuống, bạn học xung quanh lập tức mồm năm miệng mười xông tới, hiển nhiên đều muốn hỏi cho rõ.

“Đao kia rất lợi hại, người dùng càng lợi hại hơn, xem như tôi chịu phục. Mấy người muốn biết không bằng chính mình lên thử xem.”

Có người thứ nhất đi lên, kế tiếp càng có nhiều muốn lên thử.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Yến Thừa Cựu không vội, trái lại hứng thú nhìn người khác dưới đài: “Người nào muốn thử có thể từng người từng người tiến lên, tôi tạm thời sẽ không rút ra đâu. Mọi người còn vấn đề gì thì có thể tiếp tục hỏi.”

“Lão sư, tuổi cậu không chênh lệch bao nhiêu so với tôi, tôi muốn biết tại sao cậu lại lợi hại hơn tôi nhiều như vậy?” Một muội tử đáng yêu trực tiếp đứng lên, nhìn Yến Thừa Cựu hỏi.

Vấn đề này hỏi rất hay!

Bọn học sinh dưới đài cơ hồ đều âm thầm trầm trồ khen vị muội tử đáng yêu này.

Cẩn thận mà nói Yến Thừa Cựu so với bọn họ nhỏ hơn một chút, nhưng cậu lại có thể trở thành lão sư giảng bài trên đài, bọn họ lại không. Nói cho cùng bọn họ muốn biết đơn giản là làm sao mới có thể lợi hại giống Yến Thừa Cựu mà thôi, thứ khác đều là hư vô.

“Con người của tôi nói chuyện nghe không được hay cho lắm.” Yến Thừa Cựu bị hỏi sửng sốt một chút, “Mọi người muốn nghe nói thật hay nói dối?”

“Nói thật thì như thế nào, còn nói dối thì ra làm sao?”

“Nếu như nói dối, tôi sẽ nói cho mọi người biết chỉ cần cố gắng là có thể đạt đến trình độ như tôi.” Yến Thừa Cựu thở dài nói, “Nếu là nói thật, tôi sẽ nói cho mọi người biết, tôi không hy vọng mọi người giống tôi.”

Vừa nói xong, các sư sinh trên đài, truyền thông, thậm chí là những người xem truyền hình trực tiếp cũng ngây ngẩn cả người.

Yến Thừa Cựu mắt nhìn Lâm Ẩm Vô, biết anh có thể hiểu ý mình.

Đối với Nhiệm Vụ giả mà nói, phần lớn bọn họ đều từng trải qua tử vong bi thảm, một lần lại một lần dằn vặt. Có lúc, sống sót chưa chắc sẽ tốt hơn cái chết, thế nhưng bọn họ bị phong ấn ký ức, nếu không muốn chết một cách không rõ ràng thì cũng chỉ có thể lần lượt xông về phía trước, trả giá nhiều hơn so với người khác mới có con đường sống.

Yến Chi Dĩ ngồi trong phòng hiệu trưởng yên lặng thở dài một hơi.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Hắn vẫn luôn không dám hỏi tôn tử mình rất cuộc đã gặp tao ngộ gì, thế nhưng hắn biết trong một đêm Yến Thừa Cựu có thể biến hóa to lớn đến như vậy, sức chịu đựng có lẽ vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, Thừa Cựu ngay tức khắc tiến bộ nhiều như vậy, nếu như không trả giá thứ gì, hắn sẽ không tin.

“Tôi có thể đạt đến trình độ như ngày hôm nay, ngoại trừ nỗ lực của bản thân cùng thiên phú, càng quan trọng là… Tôi so với mọi người nhiều hơn một phần kỳ ngộ.” Yến Thừa Cựu thản nhiên nhìn thẳng ống kính trả lời: “Phần kỳ ngộ này là gì tôi không thể nói được, nhưng cái giá phải trả vượt xa sự tưởng tượng của mọi người. Tôi không dám hứa chắc mọi người đều có thể trở thành Tông Sư, nhưng ít nhất trước khi trở thành Tông Sư, mọi người đều không có tư cách hỏi tôi vấn đề này. Sau cảnh giới Tông Sư là gì thì tôi không biết, ngoại công tôi cũng không biết, thế nhưng cảnh giới chuẩn Tông Sư có rất nhiều người đều biết. Các sư đoàn trưởng, các trưởng bối, có lẽ đều có thể đạt đến. Chờ đến lúc mọi người nắm giữ thực lực chuẩn Tông Sư, vấn đề này cũng không cần thiết phải hỏi tôi nữa.”

“Lẽ nào cậu ta đã trở thành Tông Sư?” Đồng dạng quan sát Yến Thừa Cựu Nguyễn Văn Ngạn không hẹn mà cùng chợt lóe ý nghĩ như vậy.

Làm sao có thể?

Trong lòng Nguyễn Văn Ngạn có chút phát lạnh.

Chính gã luyện nhiều năm như vậy, tất nhiên biết muốn trở thành Tông Sư có bao nhiêu khó. Trước khi lên cấp Tông Sư, mỗi người sẽ tự cảm nhận được, nhưng đến bình cảnh nhất định, loại lĩnh hội này liền biến mất vô ảnh vô tung.

Mỗi một ngày đều cảm thấy mình đang lùi bước.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mỗi một điểm tiến bộ liên cảm thấy khoảng cách giữa mình đến cấp Tông Sư ngày càng xa.

Sự đau khổ dằn vặt này hành hạ gã rất lâu, thậm chí thời điểm luyện đao còn cảm thấy thanh đao của mình thoát khỏi tay.

Yến Thừa Cựu mới bao lớn, hắn làm sao có thể là Tông Sư, hắn dựa vào gì mà trở thành Tông Sư?

Có thể không phải Tông Sư, nhưng sao Yến Thừa Cựu lại dám nói lời như vậy?

“Yến lão sư, ngài, ngài là Tông Sư ?” Một học sinh hoang mang hoảng loạn đứng lên, nhìn Yến Thừa Cựu hỏi.

Các ống kính trong nháy mắt liền hướng toàn bộ về Yến Thừa Cự, muốn đem tất cả biểu tình hiện ra trên mặt cậu cho khán giả nhìn xem.

Yến Thừa Cựu nhìn vị bạn học kia hỏi, khẽ cười một cái, “Đương nhiên."