Chương 115

Tình cảnh yên lặng một hồi lâu, bỗng nổ ra tiếng hoan hô rân trời.

“Trời ạ, thật lợi hại!”

“Sao này nếu chăm chỉ luyện đao mình cũng có bản lãnh như vậy ư?”

“Hoàn toàn phục.”



Yến Thừa Cựu một lần nữa cắm Hắc Vô Thường vào vỏ đao, nghiêm túc hướng về phía Nguyễn Văn Ngạn ôm quyền nói, “Nguyễn viện trưởng đa tạ.”

Nguyễn Văn Ngạn khá chật vật, nhưng rất nhanh phản ứng lại, “Nào có, tiểu sư đệ trò giỏi hơn thầy, sư huynh thực sự mừng thay cho đệ.”

Yến Thừa Cựu khẽ cười, xem như là đáp lại.

“Ngoại công thường dạy tôi, làm việc không thể dây dưa mãi được, phải thừa thế xông lên.” Yến Thừa Cựu thẹn thùng cười, “Tề Phi Châu viện trưởng chỉ lực vô song, Thừa Cựu bất tài, muốn lĩnh giáo một phen.”

Nói xong, Yến Thừa Cựu quay người, đưa Hắc Vô Thường cho ngoại công, muốn dùng tay không khiêu chiến Tề Phi Châu.

“Thừa Cựu, con…” Yến Chi Dĩ không hiểu tôn tử mới vừa cùng lão thất đánh qua, tại sao lại muốn cùng lão ngũ đánh? Cho dù muốn khiêu chiến ba người, cũng không cần chọn người trong nhà. Mà trên mặt Yến Thừa Cựu tràn ngập tự tin thật sự làm Yến Chi Dĩ nghi hoặc.

“Ngũ sư huynh, tiểu sư đệ gọi anh đấy.” Nữ tử nhã nhặn lịch sự ôn nhu kêu.

Khuôn mặt anh tuấn của Tề Phi Châu chợt lúng túng. Vừa rồi gã tận mắt chứng kiến Yến Thừa Cựu cùng Nguyễn Văn Ngạn đối chiến, Yến Thừa Cựu có bản lãnh gì gã không rõ sao, mà Nguyễn Văn Ngạn bản lãnh như thế nào gã còn không biết? Cây đao trong tay Yến Thừa Cựu xác thực chiếm tiện nghi, nhưng tốc độ, lực đạo của cậu đều biểu hiện rõ ràng.

Gã đi lên, chín phần mười sẽ thua.

“Sư đệ, đệ đã cùng thất sư đệ đánh qua một lần, đấu với ta, chẳng phải là không công chiếm tiện nghi của đệ?” Tề Phi Châu cơ trí trả lời, “Không bằng ngày mai tái chiến.”

“Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hôm nay cũng không tệ.” Yến Thừa Cựu ý cười không giảm, “Tề viện trưởng không cần lo lắng thể lực của tôi không chống đỡ nổi. Nếu là trên chiến trường, không lẽ kẻ địch cũng cho chúng ta thời gian để nghỉ ngơi rồi mới tấn công? Viện trưởng không cần lo lắng, thắng thì thắng, thua thì thua, không việc gì phải mượn cớ.”

Tề Phi Châu bị chặn họng nói không nên lời.

Yến Thừa Cựu nhìn bộ dáng này của Tề Phi Châu, trong lòng chỉ cảm thấy sảng khoái.

Cậu biết sư huynh đệ phản bội ngoại công tổng cộng có ba người. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Ngũ sư huynh Tề Phi Châu, thất sư huynh Nguyễn Văn Ngạn, cửu sư tỷ Trương Tiểu Liên.

Còn nữa hay không Yến Thừa Cựu không biết, sau khi cậu biết tâm tư ba người này không còn thuần khiết như ban đầu, cậu cũng đã không ở địa cầu nữa. Mà Yến Thừa Cựu hy vọng đừng xuất hiện thêm người khác. Ngoại công nhọc nhằn khổ sở mới dạy được mười đệ tử, mà người phản bội chiếm ba phần mười, nhiêu đây cũng đủ khiến người thương tâm rồi.

Ngoại công cho rằng hài tử khi còn bé tính tình thuần phác, lớn rồi cũng đồng dạng trung hậu thành thật. Mà hắn đã quên những mê hoặc bên ngoài.

Không phải người tập võ nào cũng có thể kiên trì võ đạo của mình, quyền lợi, sắc đẹp, đủ loại mê hoặc bên ngoài, chỉ một ý nghĩ thôi cũng có thể biến tất cả nỗ lực trước đây trở thành tro bụi.

Lòng người không thể dò a.

Về điểm này khiến Yến Thừa Cựu đã trải qua nhiều thế giới tận thế hiểu rõ ràng.

Nói tới đây, Tề Phi Châu tất nhiên không thể khước từ.

Luận võ đài một lần nữa thay đổi hình ảnh, cảnh tượng lần này đổi thành núi cao nguy nga.

Sau một tiếng.

Yến Thừa Cựu mặt không đỏ tim không đập chấp tay với Tề Phi Châu, hướng đệ tử dưới đài nói: “Không biết vị bạn học nào có thể cho tôi mượn thanh kiếm dùng một lát?”

“Đây.” Có học sinh nhanh tay lẹ mắt ném bội kiếm của mình lên.

Yến Thừa Cựu tiếp kiếm, tiện tay vẽ một đường trên không, khiến đám người phía dưới reo hò khen hay.

“Hảo kiếm.” Yến Thừa Cựu tán dương một câu.

Chủ nhân cây kiếm cũng được vinh dự, mấy học sinh hệ kiếm khác hận vì mình chậm tay.

Bội kiếm biếu tặng cho người khác luận võ, đây là chuyện có mặt mũi cỡ nào? Bọn họ còn chưa kịp phản ứng liền bị người khác đoạt mất cơ hội!

“Kính xin Trương viện trưởng chỉ giáo.” Yến Thừa Cựu nhìn kiếm kiếm viện trưởng Trương Tiểu Liên sắc mặt trắng bệch, chắp tay nói.

————————————————————

《 nội tình kinh thiên, tân sinh đánh bại ba vị viện trưởng! 》

《 thiên tài tái sinh, Cổ Võ huy hoàng? 》

《 hai ba chuyện ấn tượng về Yến Thừa Cựu trong tôi 》

……

“Chào mọi người, tôi là phóng viên Loker của đài KKK, hiện tại tôi đã có mặt ở Cổ Võ học viện, phỏng vấn việc hôm qua Yến Thừa Cựu liên tục đánh bại ba vị viện trưởng, không biết học sinh nơi này cảm thấy việc này như thế nào?”

“Chào cậu.”

“Chào anh.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Xin hỏi cậu có biết chuyện phát sinh ngày hôm qua không?”

“Đương nhiên, tôi cũng có mặt tại hiện trường.”

“Không biết hiện tại cậu có cảm tưởng gì đối với việc này?”

“Yến Thừa Cựu hiện tại là thần tượng đứng thứ hai trong lòng tôi chỉ đứng sau Yến Chi Dĩ đại sư, thật đấy!”



Hành khách đang say sưa xem video bên cạnh, nửa điểm cũng không chú ý tới Yến Thừa Cựu đang đứng gần đấy.

Yến Thừa Cựu lấy tay hạ thấp mũ xuống, tiếp tục nằm nghỉ trong phi thuyền.

Hôm qua liên tiếp đánh bại Nguyễn Văn Ngạn, Tề Phi Châu cùng Trương Tiểu Liên, chính thức thông qua quy định học viện, trở thành lão sư tự do. Từ ngày đầu tiên vào học liền chuyển đổi thành lão sư chỉ trong một ngày, nhưng không ai cảm thấy kỳ quái.

Yến Thừa Cựu có thực lực đánh bại và ba vị viện trưởng, vì sao còn muốn học ở đây nữa? Lại nói có người nào dám dạy cậu, có thể dạy cậu cái gì?

Còn nữa, việc Yến Thừa Cựu đánh bại ba vị viện trưởng tại Cổ Võ học viện, nói ra cũng chỉ cảm thấy thực lực Cổ Võ học viện tăng mạnh, căn bản sẽ không phá hư hình tượng học viện, dù sao thực lực Yến Thừa Cựu là rõ như ban ngày.

Sau khi đánh bại Trương Tiểu Liên, Yến Thừa Cựu thuận miệng nói vài câu với phóng viên, rồi theo ngoại công về nhà.

Yến Thừa Cựu biểu đạt với ngoại công rằng mình muốn ra ngoài học hỏi.

Trước mắt ở địa cầu, sinh mệnh ngoại công hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Sau khi tỷ thí, ba người Nguyễn Văn Ngạn phỏng chừng chột dạ không thôi, bằng không Yến Thừa Cựu sao không tìm người khác, lại cố tình động thủ với ba người bọn hắn? Phần chột dạ này làm cho bọn hắn không dám manh động, cũng giúp Yến Thừa Cựu có đủ thời gian đến các hành tinh khác nhìn một chút, xem có thể tìm ra được đầu mối chân chính hữu dụng hay không.

“Ta nghĩ có một ngày con sẽ rời đi, nhưng không ngờ lại sớm như vậy.” Yến Chi Dĩ có chút thương cảm nhìn tôn tử, tuy bề ngoài vẫn rất trẻ trung, mà Yến Chi Dĩ vẫn cảm thấy mình già rồi.

Chỉ trong chớp mắt, đứa cháu này cũng có thể đánh bại ba đệ tử của ông, cũng đến lúc nên ra ngoài lữ hành.

“Ngoại công.” Yến Thừa Cựu thấp giọng gọi một tiếng.

Tất nhiên cậu không muốn rời khỏi ngoại công nhanh như vậy, nhưng thời gian không chờ người. Tuy ngoại công không hỏi, nhưng bí mật trong lòng Yến Thừa Cựu thật sự quá nhiều, cả ngày đối mặt ngoại công, trong lòng có cảm giác khẩn trương khó có thể dùng lời diễn tả được.

“Hài tử đã lớn, muốn đi ra ngoài là rất bình thường.” Yến Chi Dĩ cười xoa đầu Yến Thừa Cựu, “Con ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió cũng tốt, bằng không những phóng viên kia sợ là sẽ không dễ dàng buông tha con. Người của Liên minh đại khái cũng sẽ tới làm phiền con.”

“Ngoại công, người phải cẩn thận bên Liên minh, cũng phải cẩn thận người bên cạnh.” Yến Thừa Cựu nhắc nhở. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Con là nói các sư huynh sư tỷ?” Yến Chi Dĩ hỏi.

“Không, con…”

“Thừa Cựu, con là người không biết nói dối.” Yến Chi Dĩ nhìn Yến Thừa Cựu nói, “Con đánh vào mặt các sư huynh sư tỷ, khẳng định có nguyên nhân. Nhưng bọn họ cũng làm một tay ta nuôi nấng, bọn họ đều là những đứa trẻ ngoan. Cho dù tình cờ có đi nhầm bước cũng có thể xoay chuyển, con không cần quá để ý, biết chưa?”

Yến Thừa Cựu nhìn ánh mắt quan tâm của ngoại công, không biết nên nói gì cho phải.

Lẽ nào cậu nói với ngoại công rằng các đồ đệ của người đều hận không thể gϊếŧ ông sao?

“Đừng lộ ra ánh mắt đáng thương như vậy.” Yến Chi Dĩ sắp bị tôn tử mình đánh bại, “Được rồi, ta sẽ chú ý.”

Yến Thừa Cựu lúc này mới vui vẻ một chút.

“Con quyết định ra ngoài thật vừa lúc.” Yến Chi Dĩ như nhớ ra cái gì, từ trong ngăn kéo rút ra một tấm thiệp mời, “Vốn ta định viết thư từ chối, nếu con ra ngoài, vậy thì đi thôi.”

“Đây là cái gì?” Yến Thừa Cựu nhìn tấm thiệp của ngoại công, ngạc nhiên hỏi, “Ai đưa ?”

“Là Vương tộc Jancker tinh cầu.” Yến Chi Dĩ trả lời, “Lễ thành niên của người thừa kế đệ nhất Jancker tinh cầu Khiết Khiết công chúa, phát thiệp mời đến tất cả các tinh cầu tham gia. Trước đây ta đã từng gặp Khiết Khiết công chúa một lần, chỉ là đường xá quá xa xôi, ta đi không tiện lắm.”

Không phải không tiện lắm, hẳn là ngoại công mới không tiện thôi.

Yến Thừa Cựu âm thầm cười trộm.

Ở niên đại này, người địa cầu cùng ngoại tinh thông hôn là chuyện rất bình thường, Hơn nữa thân thể người địa cầu có thể dung hợp được rất nhiều lực lượng, năng lực sinh dục cũng không kém, ra đời không ít mối nhân duyên mỹ mãn. Chẳng qua gu thẩm mỹ của ngoại tinh nhân đại đa số đều thích cường giả, ngoại công trên địa cầu là nhân vật lợi hại số một số hai, người tuổi trẻ anh tuấn, tất nhiên được không ít người hoan nghênh.

Bất quá Jancker tinh cầu…

Người giống bọn họ đều có thọ mệnh đến 800 tuổi, thành niên là 120 tuổi.

Tính tính như vậy, Khiết Khiết công chúa còn lớn hơn ngoại công một chút.

Ánh mắt Yến Thừa Cựu nhìn ngoại công trở nên quỷ dị.

“Con đang nghĩ gì thế?” Yến Chi Dĩ búng trán tôn tử, dở khóc dở cười, “Nghe nói Khiết Khiết công chúa thích bảo thạch, con lấy cây ngọc phù dung trong kho mang theo làm hạ lễ. Cường đạo ngoại tinh nhiều như cá diếc sang sông, con phải cẩn thận một chút, hiểu không?”

“Rõ rồi rõ rồi.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Yến Thừa Cựu cùng ngoại công hàn huyên hồi lâu, lúc này mới về phòng đi ngủ. Sáng hôm sau, Yến Thừa Cựu từ thông đạo dưới đất đi ra.

Hết cách rồi, cửa trước cửa sau đều bị phóng viên vây kín.

Bây giờ, Yến Thừa Cựu đã ngồi lên phi thuyền đến Jancker tinh cầu, lặng lẽ sửa sang một chút, bảo đảm trên đường sẽ không bị ai nhận ra.

Ân, lại hảo hảo ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ đến Jancker tinh cầu.

Ở mỗ tinh cầu nào đó xa xôi trong tinh hệ.

“Đại vương tử, Đại vương tử, ngài chậm một chút đi ạ.” Mấy tên người hầu lái tiểu tinh hạm truy đuổi phía sau vô cùng khổ cực.

Tốc độ phi hành của Đại vương tử đã phá kỷ lục, tốc độ tiểu tinh hạm của bọn họ cũng theo không kịp.

“Các ngươi sao lại chậm như vậy?” Đại vương tử quay đầu lại, nhìn mấy tên người hầu rất không vừa ý, “Nếu còn chậm như vậy, các ngươi không cần theo ta đến chỗ lão tam.”

“A, Đại vương tử ngài muốn đi tiếp Tam vương tử?” Mấy tên người hầu sửng sốt một chút.

“Đương nhiên.”

“Nhưng… nhưng hình như Tam vương tử đã trực tiếp đi Jancker tinh cầu tham gia lễ thành niên của Khiết Khiết công chúa a?”

“Hả?” Đại vương tử bỗng ngừng lại, thiếu chút nữa va vào tinh hạm.

“Lão tam hắn cư nhiên sẽ ra ngoài? !”