Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tận Thế Tông Sư

Chương 113

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước cửa Cổ Võ học viện đã vây kín người.

“Đi mau đi mau, nếu không sẽ muộn mất. Tân sinh đứng đầu năm nay là ngoại tôn duy nhất của Yến đại sư, cơ hội hiếm có, bỏ qua sẽ phải hối hận cả đời.” Mấy học sinh mặc đồng phục Cổ Võ học viện vội vã chạy đến cổng trường. Trong trường không cho mang phi hành khí, muốn đi chỉ có thể tự thân mà đi. Ký túc xá cách trường học có hơi xa, nếu trì hoãn nữa liền không kịp.

“Ối.” Một học sinh trong đó vội vàng gấp rút lên đường sơ ý đυ.ng phải người đi tới, “Xin lỗi, xin lỗi xin lỗi.”

Học sinh kia liền vội vàng đỡ người dậy, thuận tiện nhìn huy chương trước ngực đối phương, thì ra là học đệ.

“Vị học đệ này, xin lỗi, cậu có sao không?”

“Không có chuyện gì.”

Đợi vị học đệ này chậm rãi đứng lên, mấy người học trưởng phía sau không khỏi sửng sốt một chút.

Người này nhìn có chút quen mắt a.

Đúng rồi, học viện khảo thí mấy năm trước có người đạt điểm thi viết tối đa thành công thoát khỏi trùng vây, nhưng đến phiên luận võ thực tế thì chỉ đạt đủ yêu cầu, làm trên dưới học viện đều thổn thức. Hình như chính là người trước mắt này a.

“Các học trưởng vội vội vàng vàng như thế, là muốn đi đâu à?” Học đệ mỉm cười nói.

“Hôm nay là ngày đầu tiên Yến đại sư mang ngoại tôn nhập học, chúng tôi dự định đi nhìn phong thái Tông sư đây!” Phải biết, tuy Yến Chi Dĩ là hiệu trưởng trên danh nghĩa của bọn họ, mà Cổ Võ học viện phân chia rất nhiều hệ, mỗi hệ đều có giáo sư, hiệu trưởng ngày thường căn bản không xuất hiện. Nhìn nhiều một chút nói không chừng trở về có thể đột phá.

“Chẳng trách.” Học đệ thẳng thắng cười, “Học trưởng yên tâm, tôi không có chuyện gì, mọi người nhanh đi đi.”

“Hảo hảo, học đệ cậu nếu có chuyện gì liền đến năm ba tìm tôi.” Mọi người nghe hắn nói, cũng sợ không kịp, vung tay liền nhanh chóng vận khinh công chạy về phía trước.

Nam tử đứng tại chỗ, trong lòng tuy có chút hiếu kỳ, nhưng chung quy vẫn không đi vào. Hắn không biết người cấp Tông sư có thể nhìn ra hay không, cho dù hiện tại tu luyện, trình độ cũng thấp đi rất nhiều. Hắn đến thế giới này thuần túy là cơ duyên xảo hợp, nguyên bản vốn trọng thương sắp chết ở thế giới trước, may mắn có được đạo cụ không biết tác dụng gì, lúc lấy lại tinh thần đã là học sinh của Cổ Võ học việc rồi.

May thay nội lực Cổ Võ trợ giúp thân thể khôi phục rất tốt, thời điểm như thế này có thể điệu thấp thì nên điệu thấp đi.

Đợi đến Yến Thừa Cựu cùng Yến Chi Dĩ hai người song song đi ra, truyền thông bên ngoài cũng kinh ngạc phát hiện thiết bị lại có thể dùng, lập tức bất chấp mọi thứ xông lên, ý đồ có thể phỏng vấn trực tiếp. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Thế nhưng lực sát thương Yến Chi Dĩ quá cường đại, bọn họ không dám tùy tiện hỏi tôn tử hắn, đành phải đem đề tài trực tiếp nhắm ngay Yến Chi Dĩ.

“Yến đại sư, ngoại tôn ngài dùng thành tích đứng đầu nhập học, ngài có cảm thấy kiêu ngạo không?”

“Ngoại trừ Cổ Võ học viện, vài học viện tinh hệ đều phát thư thông báo trúng tuyển cho ngoại tôn ngài, ngài có định đưa cậu ta đi không?”

“Yến đại sư…”

Yến Chi Dĩ quá quen với những câu hỏi của cánh truyền thông. Đã từng có mấy câu hỏi khá chua ngoa, hướng đến cái chết của nữ nhi, chọc Yến Chi Dĩ ra tay đánh người kia gần chết, sau này những phóng viên đã thu liễm rất nhiều. Chỉ cần không hướng đề tài đến vấn đề cá nhân, những phương diện khác Yến Chi Dĩ vẫn rất phối hợp.

“Những vấn đề này, hay là để chính chủ tự trả lời đi. Thừa Cựu, con lại đây.” Yến Chi Dĩ đẩy Yến Thừa Cựu ra phía trước, “Con trả lời đi.”

Trước đây Yến Thừa Cựu chỉ có thể trưng ra mặt than mới có thể ứng phó với những người này, nhưng cũng nói rất ít. Mà bây giờ trận chiến nào chưa từng thấy qua, cậu làm gì còn sợ các phóng viên này?

“Tôi yêu võ thuật, võ học bác đại tinh thâm, cho dù là ngoại công cũng không dám nói mình đã đến cực hạn võ học, tôi hy vọng cuộc đời mình có thể vì thế mà phấn đấu.” Yến Thừa Cựu ung dung không vội trả lời, “Đương nhiên, tôi cũng cảm tạ những trường học khác đã xem trọng tôi, ngày sau tôi hy vọng có cơ hội đến du học ở những nơi đó. Võ học cũng không phải của riêng ai, cần không ngừng dung hợp những thứ mới, mới có thể đưa nó truyền thừa tiếp…”

Yến Chi Dĩ bên cạnh nửa chữ cũng không nói, ánh mắt nhìn tôn tử tràn đầy vui mừng.

Thừa Cựu thật sự trưởng thành rồi.

Tuy không biết đã trải qua chuyện gì, nhưng đối mặt Yến Thừa Cựu hiện tại trưởng thành, Yến Chi Dĩ không thể che giấu lương tâm nói mình không cao hứng.

Hắn trước nay đều sẽ không dưỡng tiểu hài tử.

Ngay cả bộ dáng hiền lành đối với Yến Thừa Cựu, đều là trong mấy năm nay chậm rãi thay đổi, khi Yến Thừa Cựu còn bé, hắn thậm chí cũng không dỗ dành. Cho dù là nữ nhi, hắn cũng chỉ cho nàng hết thảy thứ nàng muốn, cũng có thể trò chuyện với nàng, nên mới dưỡng thành tính cách ngây thơ của nàng. Đáng tiếc nàng ngây thơ thì thôi, chính mình có thể che chở nàng, nhưng đáng tiếc nam nhân nàng xem trọng cũng là ngây thơ…

Thôi, bây giờ Thừa Cựu có bản lãnh như vậy, hắn nên cao hứng mới đúng.

“Xin lỗi, tuy tôi hy vọng có thể tiếp tục cùng mọi người tán gẫu, nhưng tôi và ngoại công còn có một số việc đến Cổ Võ học viện cần làm.” Yến Thừa Cựu cười nói, “Thời điểm cụ thể, thứ lỗi cho tôi không thể tiết lộ.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Cổ Võ học viện là một tay Yến Chi Dĩ gầy dựng lên, Yến Thừa Cựu cũng vì nó trả giá rất nhiều tâm huyết, căn bản không muốn nó bị một chút thương tổn. Nhưng quả thật cậu cũng không thể ở đây nhập học vội vàng được.

Cũng may Cổ Võ học viện còn có một quy định.

Chỉ cần đánh bại ba lão sư của học viện, thì có thể vào học viện dạy học, đồng thời hưởng thụ đãi ngộ hậu đãi.

Nguyên bản, quy định này là Yến Chi Dĩ vì hấp dẫn các nhân vật lợi hại có võ học gia truyền lập nên.

Sau khi Yến Chi Dĩ phát hiện bí tịch võ công, cũng có không ít gia tộc nắm giữ bản thiếu, cơ hồ đều có bí kỹ. Mà những gia tộc kia lại không như Yến Chi Dĩ, quang minh chính đại đem tất cả mọi thứ đều lấy ra. Hoặc là nói, bọn họ cũng không tin Yến Chi Dĩ thật sự đem hết thảy bí kỹ truyền thụ ra ngoài.

Yến Chi Dĩ hy vọng Cổ Võ có thể được truyền thừa tiếp. Một phần võ học vốn là hại người, hắn cũng truyền đi không ít chiêu số có lực sát thương mạnh mẽ, những học sinh này có thể dấn thân vào quân đội, dấn thân vào cảnh sát, bảo vệ địa cầu bình an. Nhưng có vài chiêu hấp thụ nội lực người khác, công phu gây tổn hại như thế là không thể truyền thừa được.

Các đệ tử của ngoại công, thật lâu không thể tiến giai Tông sư, liền đánh chủ ý lên loại võ công này.

Ánh mắt Yến Thừa Cựu dần trầm xuống, nếu không phải Yến Chi Dĩ mẫn cảm phát hiện sát khí trên người cậu không thể che dấu đúng lúc hô một tiếng, Yến Thừa Cựu đại khái thật sự sẽ khó có thể khống chế chính mình.

“Thừa Cựu, con làm sao vậy?” Yến Chi Dĩ có chút kinh hồn táng đảm, mới vừa rồi trên người Yến Thừa Cựu phát ra sát khí cùng hận ý làm hắn cảm thấy có chút sợ hãi. Tôn tử hắn là dạng người gì hắn rõ rõ ràng dàng, giả sử người khác làm Yến Thừa Cựu bị thương cùng lắm là bị cậu đánh trở về, chứ không phải phát ra hận ý nồng đậm như vậy.

“Không có gì.” Yến Thừa Cựu cười cười nhìn Yến Chi Dĩ, “Con… võ công con tiến bộ có hơi nhanh, tâm tình có chút táo bạo mà thôi.”

Cậu nhất thời không thể khống chế được bản thân.

Yến Chi Dĩ không nói gì vỗ vai tôn tử, “Thừa Cựu, ta là ngoại công con, ta vẫn sẽ đứng phía sau con.”

“Ngoại công nếu có thể vẫn luôn sống sót, con sẽ không làm gì.” Yến Thừa Cựu nghiêm túc nhìn Yến Chi Dĩ trả lời.

Nghe như là lời nói đùa, nhưng trong lòng Yến Chi Dĩ cảm thấy lời này dường như có hàm nghĩa khác.

Chẳng kịp chờ hắn suy nghĩ nhiều, thì đã đến Cổ Võ học viện.

Thật là, dùng khinh công của bọn họ mà nói, từ nhà đến Cổ Võ học viện căn bản cũng không bao xa, các phóng viên dùng phi hành khí cũng đã bị bọn họ bỏ rơi phía sau.

“Là Yến đại sư!”

“Yến đại sư rốt cuộc đã tới!” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“A a a a a, là người thật, thần tượng a…”

Đám học sinh Cổ Võ học viện thấp giọng gào thét, nhưng hiện trường có chút loạn.

Mà trước mặt những học sinh này, có mười người, bảy nam ba nữ, hoặc cường tráng hoặc nhã nhặn hoặc thanh tú hoặc lạnh lùng. Bọn họ đứng thành một hàng, những học sinh phía sau nửa điểm cũng không dám làm ầm ĩ, ranh giới rõ ràng như hai thế giới.

Chờ đến khi những người này nhìn thấy Yến Chi Dĩ, không hẹn mà cùng cúi đầu, động tác chỉnh tề như một, phóng viên phía sau vội vã bắt đầu quay phim, sợ bỏ lỡ hình ảnh kinh điển như thế.

Khoa trưởng thập đại viện cùng xuất hiện, thật không hổ là Yến đại sư!

“Yên lặng.” Một nam nhân trung niên thân thể cường tráng từ trong đám người bước ra, âm thanh vừa cất lên, tình cảnh lập tức an tĩnh không ít.

“Sư phụ, ngài đến.”

Vị trung niên nam tử này cung cung kính kính đến trước mặt Yến Chi Dĩ làm lễ, sau đó nhìn Yến Thừa Cựu lộ ra nụ cười mất tự nhiên, “Tiểu sư đệ.”

“Đại sư huynh.” Yến Thừa Cựu nhìn nam nhân trung niên ánh mắt hơi có chút hòa hoãn.

Đại sư huynh Ngụy Bác Đạt, vốn chỉ là ngoại công tìm bạn chơi cho mình, thiên phú tập võ cũng không cao, nhưng làm người đặc biệt chăm chỉ. Chuyện người khác có thể hoàn thành trong một ngày thì hắn lại tiêu tốn gấp ba lần thời gian đi làm, hơn nữa cũng không oán không hối. Tuy người ngoài thường nói Ngụy Bác Đạt xử sự nghiêm khắc, nhưng bất quá còn chưa bằng một nửa nghiêm khắc của bản thân.

Nếu nhớ không lầm, đại sư huynh sẽ ở hai năm sau tiệc mừng thọ của ngoại công sẽ mất đi toàn bộ võ công biến thành tàn phế, sau đó chẳng bao lâu nữa sẽ chết.

Mà vào lúc ấy, bản thân mình bị hạ độc, ngoại công cũng bị trọng thương, lại sợ Cổ Võ học viện không thể chống đỡ, liền trực tiếp truyền nội lực cho cậu miễn cho các sư huynh liên tục nhìn chằm chằm. Không ngờ bị các sư huynh lầm tưởng ngoại công đang giúp mình mở rộng kinh mạch, ngược lại cho bọn họ ‘mượn cớ’ phản bội, mượn cớ ngoại công ‘ích kỷ’.

“Sư phụ, học viện tiểu sư đệ vào là…”

“Ngụy chủ nhiệm.” Yến Thừa Cựu đổi xưng hô, tiến lên một bước đối Đại sư huynh cười nói, “Trước đó vài ngày tôi được bằng hữu tặng cho một thanh đao tốt, võ học cũng có chút tiến bộ, bởi vậy, Thừa Cựu mặt dày, muốn cùng lão sư trong học viện tỉ thí một phen, thử làm lão sư, hì hì.”

Hách——

Yến Thừa Cựu vừa dứt lời, tình cảnh lập tức yên tĩnh lại.

Các ký giả truyền thông không kịp phản ứng.

Yến Thừa Cựu định làm gì?

Người này là một tân sinh, dưới con mắt mọi người nói mình muốn làm lão sư?

Quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp! (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“A?” Ngụy Bác Đạt cũng có chút ngây người, “Vậy người khiêu chiến…”

“Ngụy chủ nhiệm một thân mình đồng da sắt, thiện phòng ngự, tôi không đánh cùng ngài.” Trên mặt Yến Thừa Cựu tràn đầy khí phách thiếu niên, cho dù nói bừa bãi cũng không làm người chán ghét, trái lại còn khiến người cảm thấy cởi mở.

“Đao hệ học viện Nguyễn Văn Ngạn tiên sinh chính là đao pháp đại gia, ngưỡng mộ đã lâu.” Yến Thừa Cựu đem sát ý chôn sâu dưới nụ cười, năm đó hình dáng Thất sư huynh dữ tợn thét gào vẫn còn khắc sâu trong đầu cậu.

Ha hả.

Nguyễn Văn Ngạn không phải nói ngoại công bất công sao, gã có lý do phản bội?

Đã như vậy, chính mình cũng không cần chừa cho gã mặt mũi.

Yến Thừa Cựu nắm thật chặt Hắc Vô Thường, trên tay nổi gân xanh.

Nam tử nhã nhặn im lặng đứng trong đám người không biết đề tài làm sao liền chuyển đến mình. Bất quá lúc nhìn Yến Thừa Cựu, gã liền chú ý tới thanh đao trong tay cậu.

Đối với người tập đao mà nói, giống như một lò lửa thiên nhiên, luôn hấp dẫn thiêu thân hướng về nó.

Nam tử nhã nhặn tiến lên, thời điểm nhìn Yến Thừa Cựu trên mặt mang theo ý ‘sủng nịnh’, phảng phất như đang nhìn một đứa bé không hiểu chuyện, “Nếu tiểu sư đệ có tâm tư này, Thất sư huynh ta cũng muốn xem bản lĩnh của tiểu sư đệ.”

“Đa tạ.” Yến Thừa Cựu cười thoải mái cực kỳ.
« Chương TrướcChương Tiếp »