Chương 26

Từ khi tận thế bắt đầu, môi trường sống của con người trở nên khắc nghiệt, nguồn nước thiếu hụt, cộng thêm sự xuất hiện của zombie, họ luôn phải đối mặt với hiểm nguy sinh tử, có thể sống sót đã là một điều khó khăn, huống hồ gì đến việc chăm chút ngoại hình.

Trong đội có người nhanh chóng nhận ra tình hình, lông mày cau lại, trong ánh mắt chứa đựng đủ loại cảm xúc khác nhau — cảnh giác, không thiện cảm, đố kỵ, hoặc là tham lam.

Đội trưởng thấy vậy, hắng giọng hai lần rồi bước lên một bước: “Cô gái này, sao cô lại xuất hiện ở đây?”

Trước khi hành động, anh ta đã đếm số lượng thành viên, rõ ràng không hề thấy cô gái xinh đẹp giống như công chúa này.

Thẩm Tuế Án nhẹ nhàng liếc mắt nhìn quanh, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười, cô nghiêng đầu một chút, giọng điệu lười biếng, thờ ơ: "Tôi đi ngang qua."

Đi ngang qua?

Mọi người nhìn nhau, rõ ràng không tin vào lời nói này.

“Đi ngang qua? Cô lừa ai chứ?” Một người phụ nữ ăn mặc tương đối sạch sẽ cười khẩy, khoanh tay trước ngực, “Cô nghĩ chúng tôi là…”

"Chỉ có mình cô thôi à?" Đội trưởng cắt ngang lời người phụ nữ, đề nghị, “Cô có muốn đi cùng chúng tôi không? Nhiều người thì sức mạnh cũng lớn hơn.”

Chưa kịp để Thẩm Tuế Án từ chối, vài người trong đội đã nhanh chóng phản đối.

“Đội trưởng, vật tư của chúng ta không còn nhiều, thêm một người, e rằng…”

“Đúng đó đội trưởng, mặc dù đội chúng ta có anh là dị năng giả, nhưng nếu gặp phải zombie mà còn phải mang theo một công chúa mảnh mai như vậy, chỉ sợ sẽ làm liên lụy cả đội thôi.”

Giọng điệu đầy mỉa mai.

Người phụ nữ liếc mắt nhìn Thẩm Tuế Án, nụ cười tự mãn hiện rõ trên khuôn mặt.

Thẩm Tuế An im lặng.

[Tôi có đắc tội gì với cô ấy à?]

Nuốt Nuốt: [Chắc là… không có đâu.]

Đội trưởng không vội lên tiếng, trong lòng đang tính toán điều gì đó.

“Khoan đã!” Thẩm Tuế Án thấy họ chuẩn bị nói thêm gì đó, liền giơ tay ra làm động tác tạm dừng, “mấy người đừng nói nữa, để tôi nói trước.”

“Tôi hình như chưa từng nói sẽ gia nhập các người mà, đừng tự tâng bốc bản thân như thể nếu không có các người thì tôi không sống nổi vậy.”

Cô còn chưa chê bọn họ yếu kém đâu.

Người phụ nữ tức đỏ mặt, quay đầu về phía đội trưởng than phiền: “Đội trưởng, anh xem cô ta kìa, anh có lòng tốt mời mà cô ta còn chẳng thèm để tâm?”

Thẩm Tuế Án vô cùng duyên dáng mà trợn trắng mắt, chậm rãi phủi đi lớp bụi không hề tồn tại trên vai, rồi lười biếng chẳng buồn phí lời nữa, cô quay người bỏ đi.

Thay vì ở đây cãi vã với đám người này, còn không bằng cô tự mình tìm hiểu tình hình hiện tại và khám phá dị năng chưa khai phá của mình.

Dựa theo lời của người vừa rồi, có vẻ như hiện nay những người sở hữu dị năng không nhiều.

Người phụ nữ trợn to mắt, căn bản không ngờ rằng Thẩm Tuế Án lại kiên quyết bỏ đi như vậy.

Những thành viên khác trong đội chứng kiến tình cảnh này cũng không nói gì thêm.

Con người, nhất là trong tận thế, đều vì bản thân mình. Đối với họ mà nói, sống sót quan trọng hơn tất thảy, quan trọng hơn cả lòng tốt hay lương tâm.

Đội trưởng nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô gái, sờ cằm rồi khẽ mỉm cười đầy ẩn ý.

Anh ta có thể trở thành đội trưởng không chỉ vì là dị năng giả mà còn nhờ bản lĩnh của mình.

Anh ta có linh cảm rằng cô gái này chắc chắn không hề đơn giản.