Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tận Thế: Tiểu Mỹ Nhân Mềm Mại Là Cục Cưng Trong Lòng Đại Lão

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong cơn mơ hồ, cô cảm nhận được anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán mình, giọng nói trầm ấm như loại rượu tinh khiết nhất trên đời, khiến người ta mê đắm.

Và cô đã say.

"Ngủ đi, chúc em ngủ ngon."

Sau khi người đàn ông nói xong, cô để cho cơ thể mình tuân theo mệnh lệnh của bộ não và nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Tạ Duật Bạch nhìn gương mặt yên bình của cô trong giấc ngủ, giữa hàng lông mày hiện lên một vẻ dịu dàng khó lòng diễn tả.

Anh không nằm xuống ngay, mà đứng dậy lấy một hộp thuốc lá và bật lửa rồi bước ra ban công, không quên đóng cửa lại.

Những đám mây đen mỏng manh bao quanh mặt trăng, che khuất ánh sáng mờ nhạt, tạo nên vẻ bí ẩn kỳ lạ.

Người đàn ông mặc chiếc áo choàng ngủ lụa đen, những đường nét trên khuôn mặt anh rõ ràng và sắc nét, sống mũi cao thẳng. Ánh trăng mỏng manh rọi xuống, khiến cả khuôn mặt anh trở nên u tối khó đoán.

Yết hầu khẽ di chuyển, cơ thể lười biếng dựa vào lan can, khuỷu tay chống lên, những ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, tay kia cầm chiếc bật lửa kim loại. Ngọn lửa xanh lóe lên, phản chiếu trong mắt anh, nhưng không mang theo chút ấm áp nào.

Điếu thuốc lập lòe trong bóng đêm, môi anh khẽ hé mở, chậm rãi thả ra làn khói mờ, che mờ tầm nhìn của anh.

Ánh mắt anh rơi xuống chiếc vòng tay đan màu trắng đen trên cổ tay, ở giữa là một mảnh kim loại bạc. Phía trên sợi trắng khắc hình cá, còn sợi đen khắc hình một loại cây. Mặt sau khắc chữ "S" và "Y."

Đôi mắt anh tối sầm lại, nhớ lại cảnh tượng trước khi đến đón Thẩm Tuế Án.

Người đàn ông bí ẩn đó đột nhiên xuất hiện trước mặt anh. Ngay khoảnh khắc người đó xuất hiện, Tạ Duật Bạch cảm thấy sức lực trong cơ thể dần tan biến, thậm chí đứng vững cũng trở nên khó khăn.

Người đó tựa như từ một nơi không rõ nguồn gốc mà đến, đặt hai chiếc vòng tay lên bàn, giọng nói khàn đυ.c: “Ngày 1 tháng 11, cậu phải ở bên cạnh bảo vệ cô ấy. Nếu cô ấy biến mất, hãy lập tức đến đường Dương Quang.”

“Còn nữa, hai chiếc vòng tay này, mỗi người đeo một cái. Tốt nhất là nhỏ một giọt máu của cả hai vào giữa, nó sẽ giúp ích cho cậu.”

“Anh là ai?”

Toàn thân người đó chìm trong bóng tối, đội một chiếc mũ rộng vành. Khi anh ta nói lần nữa, giọng điệu trở nên yếu ớt: “Cậu không cần biết tôi là ai, chỉ cần nhớ lần này nhất định phải bảo vệ cô ấy, tuyệt đối đừng để...”

Chưa nói hết câu, bóng dáng người đó đã biến mất khỏi chỗ cũ.

Điều kỳ lạ là ngay khi người đó rời đi, sức lực đã mất của Tạ Duật Bạch dần trở lại.

Người đó không hề nói rõ "cô ấy" là ai, nhưng Tạ Duật Bạch biết. Đó là Thẩm Tuế Án.

Về thân phận của người kia, giờ anh cũng không có tâm trạng để suy nghĩ. Vì hôm nay đã là ngày 29 tháng 10.

Đúng như người đó đã nói, bây giờ anh chỉ cần nghĩ đến một điều duy nhất: bảo vệ Thẩm Tuế Án.

**

Trong căn phòng chật hẹp và tối tăm, tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.

Trên sàn nằm la liệt nhiều thi thể, có cả nam và nữ, đôi mắt của họ mở to như thể những hình ảnh trước khi chết đã khiến họ vô cùng sợ hãi.

Một số máu đã đông lại, còn những vệt máu mới chảy phủ lên trên, vẫn đang nhỏ giọt, tạo thành màu đỏ sẫm.
« Chương TrướcChương Tiếp »