Chương 10

Dù tâm trí rối bời, Thẩm Tuế Án vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Cô nhẹ nhàng mỉm cười: "Không cần đâu, có người đến đón chị rồi."

Tống Nguyên Tinh không do dự nhiều, chớp chớp mắt rồi lấy điện thoại ra, mở mã QR WeChat và đưa trước mặt Thẩm Tuế An, vừa hơi ngại ngùng vừa xấu hổ, "Thẩm học tỷ, hay là chúng ta thêm WeChat trước, sau này chị tiện dạy em hơn."

Thẩm Tuế Án suy nghĩ một chút, không từ chối.

Người đó là cậu gặp, chắc chắn biết nhiều hơn cô, có khi còn cần hỏi cậu thêm vài thứ. Thêm WeChat quả thực tiện lợi hơn.

Nghĩ vậy, cô lấy điện thoại ra quét mã QR.

Gương mặt Tống Nguyên Tinh lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, lúm đồng tiền bên miệng và chiếc răng khểnh nhô ra trông cực kỳ dễ thương.

Đang vui vẻ thì cậu bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, có một dự cảm không tốt.

Cảm giác như mình rơi vào hang sói, lại vô tình cầm lấy báu vật của con sói, rồi bị nó nhìn chằm chằm vậy.

Tống Nguyên Tinh khẽ rùng mình, nhìn xung quanh.

Chẳng lẽ trời lạnh rồi?

"Vậy học tỷ, em đi trước nhé, nếu có thời gian chị nhớ gọi em đấy. Em hứa sẽ học hành chăm chỉ."

Thẩm Tuế Án lơ đễnh gật đầu. Sau khi Tống Nguyên Tinh rời đi, cô bất giác quay đầu lại, chạm phải ánh mắt sáng như bầu trời đầy sao trong đêm tối.

Người đàn ông có vóc dáng cao ráo, thẳng tắp, ánh trăng chiếu lên người anh, mái tóc đen mượt phủ một lớp ánh sáng bạc mỏng manh, ánh sáng dường như đầu hàng trước những đường nét hoàn hảo của anh, phản chiếu ra những mảng sáng tối khác nhau.

Do góc độ, nửa mặt anh được bao phủ bởi ánh sáng, nửa còn lại chìm trong bóng tối, làm cho đôi mắt vốn đã sâu thẳm càng thêm khó đoán.

Mang khí chất mạnh mẽ nhưng tư thế lại ung dung lười biếng, anh sải bước dài về phía cô.

Dù đã nhìn thấy anh nhiều lần, mỗi khi gặp lại, tim Thẩm Tuế Án vẫn không thể kiểm soát được mà loạn nhịp.

Anh hoàn hảo đến mức chạm trúng mọi tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô. Không, phải nói chính xác hơn là anh chính là chuẩn mực thẩm mỹ của cô.

Người đàn ông bước nhanh về phía cô, đôi mắt đen láy nhìn cô không chớp, mí mắt hơi cụp xuống, vẻ mặt uể oải.

Ánh mắt đầy tủi thân và ấm ức của anh làm Thẩm Tuế Án bật cười. Cô đưa tay nựng nhẹ vào má anh, đôi mắt xinh đẹp cong thành hình lưỡi liềm, giọng nói ngọt ngào: "Là ai? Ai dám làm cho bạn học Tiểu Bạch của em giận thế này?"

Tạ Duật Bạch vòng tay qua eo thon của cô, cúi người xuống, đầu dựa vào hõm cổ cô, khẽ nghiêng mặt và cắn nhẹ vào chỗ mềm mại trên cổ cô, giọng nói u ám: "Bảo bảo, anh ghen rồi."

Cảm giác tê tê từ cổ lan tỏa khắp cơ thể, giống như một luồng điện khiến chân cô mềm nhũn.

"Em vừa nói chuyện với cậu ta, còn cười với cậu ta, thậm chí còn thêm WeChat cậu ta?!" Anh thì thầm đầy ghen tuông, tay siết chặt eo cô, giận dỗi như một đứa trẻ, "Anh cảm thấy vị trí của mình đang lung lay lắm rồi. Anh muốn được bù đắp."

Dòng suy nghĩ của Thẩm Tuế Án không đồng điệu với anh. Điều cô quan tâm là chuyện khác, "Vừa hay em có chuyện muốn nói với anh, chúng ta về nhà trước đã."

"Thế còn phần bù đắp của anh…?" Tạ Duật Bạch không chịu từ bỏ.

Chưa dứt lời, Thẩm Tuế Án liền nắm lấy cổ áo anh, khẽ nhón chân kéo anh xuống và đặt lên môi anh một nụ hôn mạnh mẽ. Khi rời đi, cô còn cắn nhẹ một cái, bất đắc dĩ hỏi: "Đã hết giận chưa?"