Chương 2-3:

Trong mơ cũng vậy, người hầu bận rộn cướp xe bên ngoài, sau đó xe hết sạch mới nhớ ra trong gara còn một chiếc xe việt dã.

Chiếc xe việt dã này là Liêu Gia Miên thấy trên quảng cáo truyền hình lúc bốn tuổi, cảm thấy rất ngầu, cứ quấn quít chú Hồng đòi mua, mua xong lại để trong gara nhỏ của cậu nhóc.

Khi mới mua về, Liêu Gia Miên thích lắm, dù không thể lái nhưng thời gian đó ngày nào cũng phải vào xe ngồi một lát, ngồi cho đã rồi mới khóa gara nhỏ lại, hài lòng rời đi.

Liêu Gia Miên có tính sở hữu rất mạnh với đồ của mình, cũng vì thế, gara nhỏ này chỉ có dấu vân tay của Liêu Gia Miên và chú Hồng mới mở được.

Trong mơ, người hầu lừa Liêu Gia Miên nói sẽ dùng chiếc xe này để đưa họ ra ngoài. Tuy cậu nhóc thấy người hầu không đáng tin, nhưng hai đứa trẻ thì có thể làm gì cho được?

Kết quả không cần nói, người hầu lái xe chạy mất, bỏ lại cậu và Liêu Gia Miên.

Bây giờ cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra, đương nhiên không thể cho người hầu cơ hội này.

Cậu đặt Liêu Gia Miên xuống, "Mở cửa đi."

Liêu Gia Miên mơ hồ đặt bàn tay nhỏ lên cửa, "Tại sao họ lại đánh nhau vậy?"

"Vì họ không ngoan."

Cửa cuốn từ từ nâng lên, Vu Thừa nắm tay Liêu Gia Miên cúi xuống chui vào, rồi kẹt cửa lại, chỉ để cửa cuốn lên đến độ cao vừa đủ để xe trẻ em có thể ra ngoài.

Độ cao này cũng khiến người lớn không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Vu Thừa vào trong, cất xe việt dã vào không gian, sau đó mở cửa xe trẻ em, "Ngồi vào đi."

Liêu Gia Miên không động đậy, như hiểu ra điều gì, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm Vu Thừa, "Chú Hồng nói không được ra ngoài, bên ngoài có kẻ điên ăn thịt người."

"Không chỉ bên ngoài có, trong biệt thự cũng có rồi." Vu Thừa cố gắng để mình trông dịu dàng hơn chút, nhưng thực sự cậu không có năng khiếu này.

Liêu Gia Miên mím môi, mắt đỏ hoe, "Anh nói dối!"

"Cứu mạng!" Tiếng thét chói tai xen lẫn tiếng rêи ɾỉ vang vọng trong gara kín.

Liêu Gia Miên run rẩy, nhưng vẫn cố chấp nói: "Anh nói dối."

Cậu nhóc lùi lại từng bước, "Tôi muốn trở về đợi chú Hồng, tôi không đi."

"Anh không phải hiệp sĩ Đô Đô, hiệp sĩ Đô Đô sẽ không lừa tôi!"

Vu Thừa nhíu mày, nghe tiếng hét bên ngoài, bắt đầu lo lắng.

Cậu nhanh chóng bước tới, cố gắng tóm lấy Liêu Gia Miên, nhưng cậu nhóc không ngốc, nhận ra ý định của cậu, bèn linh hoạt cúi xuống chui ra khỏi gara nhỏ.

Vu Thừa hoảng sợ, tim như rơi xuống đáy, đang định đuổi theo, lại thấy Liêu Gia Miên chui vào trở lại.

Cậu hơi ngạc nhiên, chỉ thấy Liêu Gia Miên nắm chặt tay cậu, run rẩy, dáng vẻ vừa đáng thương vừa buồn cười.

"Anh, anh là hiệp sĩ Đô Đô, lần này hiệp sĩ Khô Lỗ sai rồi."

Nhóc cố gắng nhịn khóc, càng nói mắt càng đỏ, "Bên, bên ngoài có kẻ điên ăn thịt người, anh, anh yên tâm, hiệp sĩ Khô Lỗ không sợ..."

Cậu nhóc cắn chặt môi dưới, "Anh có thể đừng bỏ rơi hiệp sĩ Khô Lỗ không? Hiệp sĩ Khô Lỗ sẽ, sẽ bảo vệ anh... Hu hu hu..."

Cuối cùng Liêu Gia Miên không nhịn được, bật khóc thành tiếng.

Vu Thừa có chút buồn cười, nhưng cậu nhịn.

Cậu ôm Liêu Gia Miên, dỗ dành, vừa dỗ vừa cúi người nhìn ra ngoài.

Mùi máu tanh xộc vào mũi, không biết là ruột hay cơ quan nội tạng nào đó treo trên cửa xe cách đây không xa, một con xác sống bị cắn mất một nửa đầu ngồi trên ghế lái, há miệng đầy máu cố gắng lao tới chỗ họ, nhưng bị dây an toàn siết chặt, chỉ có thể không cam lòng mà cắn răng cầm cập.

Vu Thừa đoán thứ Liêu Gia Miên nhìn thấy chính con xác sống này, chỉ là có lẽ người bị xác sống cắn đã chạy xa rồi.

Chạy xa cũng tốt, biến thành xác sống ở chỗ khác còn hơn là biến thành xác sống ở đây.

Cậu nhìn ra xa, không xa có vài con xác sống đi tới đi lui, trên đất có mấy người thịt nát xương tan lảo đảo đứng lên, mở mắt, đôi mắt trắng dã.

Không nghi ngờ gì nữa, những người này cũng không còn là người.

Xa xa có người đang chạy trốn, họ gây ra tiếng động lớn, thỉnh thoảng lại hét lên, tiếng hét đó át cả tiếng khóc của Liêu Gia Miên, nên ngoài con xác sống bị dây an toàn trói chặt ra, cũng không có con xác sống nào khác chú ý đến bên này.

Cậu mím môi, nhẹ nhàng khép cửa cuốn lại.

Ngoài kia nhiều xác sống quá, bây giờ không thể chạy thoát được, chỉ đành chờ đợi thôi.