Nửa tiếng sau, Liêu Gia Miên cảm thấy chán, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Vu Thừa dừng xe, đưa tay chỉnh ghế phụ ngửa ra sau, lấy một chiếc gối nhỏ đặt lên cổ của Liêu Gia Miên. Nhóc không mở mắt, nhưng đôi mày nhíu lại đã giãn ra.
Vu Thừa véo nhẹ vào má phúng phính của nhóc, ăn một chút bánh quy rồi tiếp tục lái xe.
Liêu Gia Miên bị đánh thức, đầu nhóc nghiêng qua rồi lại rơi xuống, tiếng "bộp" vang lên làm cho đầu óc vốn đang mơ màng của nhóc càng thêm rối bời.
Nhóc quay đầu nhìn Vu Thừa.
Vu Thừa căng thẳng nhìn về phía trước.
Trước xe, một nam một nữ dang rộng tay chắn đường.
Vu Thừa vì hai người này mà phải phanh lại, đánh thức Liêu Gia Miên.
"Họ là ai thế?" Liêu Gia Miên bị đánh thức, không vui lườm nam nữ kia: "Sao lại chắn đường của chúng ta chứ?"
"Xuống xe!" Người đàn ông thấy xe dừng lại, vòng qua bên trái, gõ cửa sổ.
Đường bị người phụ nữ chặn, Vu Thừa không thể lái tiếp, với tốc độ của xe trẻ em cũng không thể chạy nhanh hơn hai người lớn, cậu chỉ còn cách hạ cửa sổ: "Các người muốn gì?"
Người đàn ông thấy trong xe chỉ có hai đứa trẻ, trong lòng mừng thầm: "Xuống xe, tao muốn chiếc xe này."
Vu Thừa nhìn gã vài giây, nói: "Lâm Nhị Tỉnh, tôi là con trai của Lâm Miểu."
Lâm Miểu và Lâm Nhị Tỉnh đều là người của thôn Lâm Miểu, mà ở thôn Lâm Miểu, chỉ cần mang họ Lâm đều có họ hàng xa gần.
Người đàn ông trước mặt, tính ra là họ hàng cách xa ngũ phục của cậu.
Lúc ông bà ngoại còn sống, Lâm Miểu từng đưa cậu đến ở thôn Lâm Miểu một thời gian, lúc đó cậu còn nhỏ, Lâm Nhị Tỉnh không nhận ra cậu, nhưng cậu nhận ra Lâm Nhị Tỉnh.
Lâm Nhị Tỉnh sững sờ, nhìn cậu vài giây, buột miệng hỏi: "Mẹ mày đâu?"
"Chết rồi." Vu Thừa không có cảm xúc gì.
"Chết rồi à." Lâm Nhị Tỉnh không thân với Lâm Miểu, gã làm như cảm thán, ánh mắt lại nhìn về phía gương mặt Liêu Gia Miên, trong mắt đầy vẻ tham lam: "Đứa trẻ này từ đâu ra mà béo thế? Trông có vẻ ăn uống không tệ, mặt đỏ hây hây."
"Là đứa trẻ ở biệt thự trong núi, xe là của cậu nhóc, cậu nhóc bị đám người hầu bỏ lại." Vu Thừa thản nhiên nói: "Hai đứa trẻ bọn tôi không sống nổi trong thời tận thế, muốn về thôn Lâm Miểu."
Lâm Nhị Tỉnh cười nhạo: "Giờ thôn Lâm Miểu cũng chẳng tốt hơn là bao, không thấy anh em tao cũng phải ra ngoài cướp bóc à?"
"Bà ngoại tôi có ruộng, tôi muốn về đó trồng trọt." Vu Thừa nói rất nghiêm túc.
Lâm Nhị Tỉnh cười lớn hơn, gã cười sự ngây thơ của Vu Thừa.
Lâm Tiểu Môi đi tới, vẻ mặt có chút nóng nảy: "Đừng nói nhảm nữa, xuống xe."
Ả mới mặc kệ trong xe là con nhà ai.
Liêu Gia Miên giận dữ trừng mắt nhìn ả: "Cô nói xuống xe thì xuống xe à, dựa vào đâu? Chúng tôi không xuống, nhất quyết không xuống!"
Lâm Tiểu Môi rút một con dao phay ra khỏi túi.
Mặt Liêu Gia Miên tái mét, cứng cổ nói: "Xuống xe thì xuống xe! Làm như đây sợ không dám xuống vậy!"
Mọi người: "…"
Liêu Gia Miên cúi đầu, cố gắng mở khóa đai an toàn: "Đợi tôi mở khóa đai an toàn đã, chúng tôi sẽ xuống ngay! Cô đừng làm tổn thương anh trai tôi!"
Bàn tay nhỏ mũm mĩm của nhóc nắm chặt khóa đai an toàn, càng lo lắng càng không mở được.
"Đừng vội, để anh." Vu Thừa nhẹ nhàng kéo tay nhóc ra, mở khóa đai an toàn của nhóc, rồi lại mở cho mình.
Liêu Gia Miên nắm tay Vu Thừa, kéo về hướng ghế phụ: "Đi lối này, đi lối này."
Bên đó có người phụ nữ xấu xa cầm dao đấy, lỡ người phụ nữ xấu xa đó trượt tay thì sao bây giờ?
Nhóc chỉ có mỗi một anh trai này thôi.