Chương 18-1: Rời khỏi biệt thự

Còi báo động phòng không vang lên ba lần như trong giấc mơ. Khi còi báo động phòng không lần thứ ba kết thúc, Vu Thừa bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Liêu Gia Miên đã có thể nhảy nhót đi lại. Nhóc vốn không phải là một đứa trẻ thích ngồi yên, khi Vu Thừa thu dọn đồ đạc, nhóc đi theo sau Vu Thừa, ríu rít không yên như một con chim sẻ.

Vu Thừa bị làm ồn đến nhức đầu, quay lại nhìn Liêu Gia Miên: "Em về ngồi đi."

Chân mới vừa lành đã đi lung tung rồi.

"Không có ghế, cũng không có giường." Liêu Gia Miên phồng má, hùng hổ hỏi: "Liêu Gia Miên ngồi đâu? Ngồi dưới đất sao? Hở? Liêu Gia Miên không muốn ngồi dưới đất!"

Vu Thừa lấy xe trẻ em ra, đặt xuống đất: "Ngồi vào đi."

Đôi mắt Liêu Gia Miên sáng lên, thân hình nhỏ bé vặn vẹo, định chui vào ghế lái, vừa chui đầu vào thì bị Vu Thừa nhấc lên đặt vào ghế phụ.

Để ngăn Liêu Gia Miên không nghịch ngợm, Vu Thừa còn thắt dây an toàn cho nhóc.

Khi cửa xe đóng lại, Liêu Gia Miên khoanh tay trước ngực, phồng má giận dỗi.

"Tại sao không cho em lái xe? Em muốn lái xe! Cậu chủ nhỏ muốn lái xe!"

Cậu nhóc dựa vào việc cửa xe đã đóng, càng hét to hơn: "Đồ anh trai xấu xa! Mau thả em ra, nếu không thả em ra, em sẽ để hiệp sĩ Khô Lỗ đánh vào mông anh! Hiệp sĩ Khô Lỗ rất lợi hại, cậu ta nói sẽ đánh mông anh nở hoa!"

Nhóc ưỡn ngực, hít một hơi thật sâu, hét lên từng chữ từng câu: "Đánh! Nở! Hoa!"

Cửa ghế lái mở ra, Vu Thừa ngồi vào, cúi đầu thắt dây an toàn cho mình: "Đánh thế nào? Nở hoa thế nào?"

Liêu Gia Miên chớp chớp mắt, mặt đầy vô tội: "Là hiệp sĩ Khô Lỗ nói, em cũng không biết nữa."

Mặt Vu Thừa không biểu cảm: "Là Liêu Gia Miên nói, anh nghe thấy rồi."

Đôi mắt của Liêu Gia Miên đảo qua đảo lại, không biết nghĩ gì, nhóc xích lại gần Vu Thừa, chắp hai tay lại thành hình một bông hoa: "Liêu Gia Miên nói là bông hoa này."

Nhóc mím môi cười lộ hai lúm đồng tiền, giống như một chú cún con đáng yêu, mặt đầy vẻ nịnh nọt: "Anh ơi, cho anh hoa này."

Ánh mắt Vu Thừa ánh lên ý cười, hỏi lại: "Thật sao?"

Liêu Gia Miên gật đầu thật mạnh, kích động đến mức nói không rõ: "Thật mà, thật mà, em thích anh như vậy, sao nỡ đánh anh chứ."

Nói đến đây, khóe miệng của Liêu Gia Miên chùng xuống, lên án: "Em không giống anh đâu."

Vu Thừa nắm chặt tay lái: "Đi thôi."

Liêu Gia Miên đã biết hôm nay sẽ rời đi, nhóc quay lại nhìn chiếc xe tải lớn ngày càng xa, có chút không nỡ.

Chiếc xe trẻ em đi rất chậm, nếu là bình thường, xe trẻ em không thể lên đường lớn.

Nhưng giờ đã là tận thế, chiếc xe trẻ em cao cấp này trở thành phương tiện duy nhất của hai đứa trẻ.

Chiếc xe trẻ em chậm chạp rời khỏi biệt thự, Liêu Gia Miên vừa phấn khích vừa căng thẳng nhìn xung quanh, khi thấy xác sống bị mắc kẹt, đôi mắt nhóc dán chặt vào xác sống, cho đến khi không nhìn thấy nữa mới chịu thu ánh mắt lại.

Vu Thừa nhíu mày: "Đừng nhìn."

Xác sống bị mắc kẹt trông vô cùng xấu xí, cậu sợ ban đêm đứa trẻ sẽ gặp ác mộng.

Liêu Gia Miên nghiêm trang nói: "Liêu Gia Miên không nhìn mà."

Vu Thừa nói: "Hiệp sĩ Khô Lỗ cũng không được nhìn."

Liêu Gia Miên không vui: "Anh trai độc đoán quá đi, quản cả Liêu Gia Miên lẫn hiệp sĩ Khô Lỗ."

Vu Thừa thấy môi nhóc hơi khô: "Uống nước đi."

Sáng sớm, cậu đã đổ đầy nước ấm vào bình giữ nhiệt của nhóc.

Họ phải đi một đoạn đường dài mới đến được nơi cậu giấu đồ.

Liêu Gia Miên mở bình giữ nhiệt ra, tự mình uống một ngụm nước, sau đó lại đưa ống hút vào miệng Vu Thừa.

Vu Thừa uống một ngụm nước, Liêu Gia Miên đóng nắp bình, đôi bàn tay mũm mĩm ôm lấy ngực, thở dài: "Không trách anh trai độc đoán, là em quá nghe lời thôi."

Vu Thừa: "…"