Chương 17-3:

Trời nóng, tối qua Liêu Gia Miên cứ đòi ôm nhau ngủ, giờ hai người đều đẫm mồ hôi.

Vu Thừa còn chịu được, Liêu Gia Miên thì mặt nhăn nhó, rõ ràng là ngủ không thoải mái, nhưng dù vậy, đôi tay mũm mĩm của nhóc vẫn không chịu buông Vu Thừa ra.

Vu Thừa chỉ có thể giữ nguyên tư thế này, lấy một chiếc khăn nhỏ ra khỏi không gian, làm ướt nó rồi lau sạch cơ thể cho Liêu Gia Miên.

Sau khi lau sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liêu Gia Miên trong lúc ngủ cũng vô thức dãn ra, lúm đồng tiền trên má thoắt ẩn thoắt hiện.

Vu Thừa đưa một ngón tay ra, chọc vào lúm đồng tiền đó.

Lúm đồng tiền lõm xuống rồi lại bật lên, Vu Thừa chơi mãi không chán.

Khi Liêu Gia Miên tỉnh dậy, còi báo động phòng không vẫn đang vang lên, nhóc nghe một lúc rồi kẹp chặt chân: "Em muốn đi tiểu."

Vu Thừa: "..."

Vu Thừa mở cửa xe, cõng nhóc đi đến góc gara.

Khi quay về, Liêu Gia Miên nằm sấp trên lưng Vu Thừa, nghiêng đầu nhìn vào lối vào gara: "Anh ơi, còi báo động phòng không là gì vậy?"

Vu Thừa biết chắc chắn Liêu Gia Miên sẽ hỏi điều này, trong lòng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời: "Bây giờ nó dùng để gϊếŧ xác sống."

Đôi mắt của Liêu Gia Miên sáng lên: "Gϊếŧ kiểu gì thế ạ, có giống hiệp sĩ Khô Lỗ không?"

Nhóc nắm tay lại, khoa tay múa chân: "Hiệp sĩ Khô Lỗ rất lợi hại, một cú đấm là tiêu diệt một xác sống, một cú đấm là tiêu diệt một xác sống ha ha ha..."

Nhóc vừa nói vừa tự cười, Vu Thừa biết những xác sống trong biệt thự đã chạy hết về trung tâm thành phố, nên để mặc Liêu Gia Miên cười.

Tiếng cười của Liêu Gia Miên vang dội, Vu Thừa nghe mà khóe miệng cũng cong lên.

Còi báo động phòng không do chính phủ Tinh Minh bật lên, dẫn dụ lũ xác sống ở thành phố A tiến đến trung tâm thành phố rồi tiêu diệt.

Dân số thành phố A đông, xác sống cũng nhiều.

Trong giấc mơ, còi báo động phòng không kêu ba lần, mỗi lần kéo dài rất lâu.

Sau ba lần đó, Tinh Minh sẽ phái quân đội đến tiêu diệt những xác sống sót lại, cứu những người may mắn sống sót.

Những người được cứu sẽ được đưa đến căn cứ mới được thành lập.

Vu Thừa không định chờ quân đội đến, sau ba lần báo động, cậu sẽ đưa đứa trẻ rời khỏi đây.

"Anh ơi, mấy người dì Hoàng đi rồi, xác sống cũng đi rồi." Liêu Gia Miên chợt không cười nữa: "Họ có gặp nhau không?"

Bước chân Vu Thừa hơi chậm lại, đặt Liêu Gia Miên ngồi xuống ghế: "Có thể sẽ gặp, có thể sẽ không."

Cậu cho rằng đứa trẻ sẽ không nghĩ đến vấn đề này.

Liêu Gia Miên cúi đầu nhìn đầu ngón chân của mình: "Vậy họ có biến thành xác sống không?"

Vu Thừa không nói dối Liêu Gia Miên: "Họ là người lớn, dù có gặp xác sống cũng có khả năng tự bảo vệ mình."

"Ồ." Liêu Gia Miên cảm thấy buồn bã trong lòng.

Vu Thừa ngồi xếp bằng trên đệm ghế sofa, ôm đứa trẻ vào lòng, nhìn thẳng vào mắt nhóc: "Họ chọn bỏ rơi chúng ta, em không giận sao?"

Liêu Gia Miên siết chặt nắm tay nhỏ: "Giận chứ, họ bắt nạt trẻ con!"

Nhóc dừng lại, nắm tay nhỏ nới lỏng: "Nhưng trong số họ cũng có người lớn tốt."

Liêu Gia Miên không hiểu nhiều đạo lý, nhưng cậu nhóc cảm nhận được một số người lớn thật sự có lòng tốt với mình.

Vu Thừa nhẹ nhàng vỗ về lưng nhóc: "Đó là sự lựa chọn của người lớn."

Người lớn chọn bỏ rơi trẻ con, trẻ con cũng không thể cứu được người lớn.

Trong giấc mơ, đám người hầu đã rời đi sau lần báo động đầu tiên, họ không ngờ sẽ có lần báo động thứ hai và thứ ba, cũng như những người lớn rời đi trong thực tế không ngờ rằng còi báo động phòng không sẽ đột ngột vang lên, nhiễu loạn kế hoạch chạy trốn của họ.

"Em muốn ăn gì?"

Liêu Gia Miên ngẩng đầu: "Muốn ăn cơm!"

Vu Thừa đặt nhóc lên đệm ghế sofa: "Được."