Chương 16-1: Bị bỏ lại

Vu Thừa nhổ nước trong miệng ra, nói: "Chen! Tôi cũng sẽ chen lên."

Cậu không thể để người hầu nam biết ý định của mình.

Người hầu nam hơi nóng vội: "Mày tưởng mày tài giỏi lắm à? Bản thân mày còn dẫn theo một cục nợ đấy."

Vừa dứt lời, sau gáy gã ta bị cái gì đó đập một cái.

Không đau, vì thứ đập gã ta rất mềm.

"Anh mới là cục nợ!" Liêu Gia Miên không biết khi nào ngồi dậy, hai tay chống nạnh, giận dữ trừng mắt nhìn người hầu nam.

Sắc mặt người hầu nam khó coi: "Tao tốt bụng nhắc nhở chúng mày, chúng mày không biết ơn thì thôi."

Nói xong gã ta liền rời đi, Vu Thừa bỗng lên tiếng: "Cuồng Tiếu Vũ không phải người tốt."

Bước chân người hầu nam khựng lại, Vu Thừa tiếp tục nói: "Sau khi rời khỏi đây, chạy được thì chạy đi."

Người hầu nam đi rồi.

Liêu Gia Miên dụi dụi mắt, cười với Vu Thừa: "Anh ơi, em tỉnh rồi."

Lần này mới thực sự tỉnh, bị người hầu nam chọc tức mà tỉnh.

Vu Thừa xoa đầu nhóc: "Đừng sợ."

Liêu Gia Miên lao vào lòng Vu Thừa: "Hiệp sĩ Khô Lỗ không sợ đâu!"

Vu Thừa bị đâm lùi một bước, cúi đầu nhìn Liêu Gia Miên, ánh mắt phức tạp.

Đứa nhóc này trông béo, sức lực cũng không nhỏ.

Quay lại rạp chiếu phim, người hầu đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Vu Thừa dọn đồ xong nhét vào túi ni lông rồi buộc vào cổ tay, sau đó cúi xuống cõng Liêu Gia Miên lên lưng.

"Em biết lát nữa phải làm gì không?"

Liêu Gia Miên gật đầu: "Em biết!"

Cuồng Tiếu Vũ kéo một cái loa lớn ra, sau đó dắt mọi người ra ngoài.

Gã định ném cái loa này ra sân sau, phát nhạc để thu hút phần lớn lũ xác sống trong biệt thự.

Cái loa này là át chủ bài của gã, nếu không phải vì hôm nay phải rời đi, chắc chắn gã sẽ không mang ra dùng.

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên, tất cả lũ xác sống trong biệt thự nhà họ Liêu bắt đầu nổi loạn.

Xác sống ào ào đổ về sân sau, đông nghịt khiến người ta nhìn mà dựng tóc gáy.

Nửa tiếng sau, Cuồng Tiếu Vũ dẫn người ra khỏi biệt thự bằng cửa chính.

Cửa chính trống trải, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, nhưng không ai dám lơ là.

Cảnh tượng kinh hoàng của nhóm một còn hiện rõ trước mắt, không ai muốn bước theo vết xe đổ của họ.

Một con xác sống đột nhiên từ bụi cây lao ra, người hầu nam chửi thề một tiếng rồi vung dao chém xuống, máu văng tung tóe.

Vu Thừa ôm lấy Liêu Gia Miên, quay lưng lại, sợ rằng sẽ dọa đến đứa nhỏ.

Nhưng Liêu Gia Miên lại quay đầu 180 độ, chăm chú nhìn vào con xác sống bị mổ bụng kia.

Chân con xác sống bị què, nó mặc đồng phục của người giao hàng, rõ ràng là bị tiếng nhạc thu hút từ nơi khác đến.

Có lẽ vì khoảng cách xa, xác sống lại đi không nhanh, nên mới đυ.ng phải họ.

Một bên gara khác cũng rất lộn xộn, trông như bị cướp phá, không ít xe bị hỏng nặng, có vài chiếc bị hỏng còn nhốt mấy con xác sống.

Nghe thấy tiếng động, lũ xác sống cố gắng chui đầu ra khỏi cửa sổ xe, miệng lúc đóng lúc mở, liên tục "cạch cạch cạch!"

Liêu Gia Miên chớp chớp mắt, ghé vào tai Vu Thừa hỏi: "Anh ơi, chúng nó không bị sâu răng sao?"

Chúng ăn thịt sống mà không đánh răng, sao răng vẫn còn tốt thế nhỉ.

Vu Thừa: "…"

Cuồng Tiếu Vũ hỏi Vu Thừa: "Biển số xe là gì?"

Trước khi đến đây, Vu Thừa luôn giấu kín, dường như đã cảm nhận được điều gì.

Vu Thừa không giấu nữa, nói biển số xe ra.

Cuồng Tiếu Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Dù thằng nhóc này có ranh mãnh cỡ nào cũng không qua mặt được người lớn.

Gã cho người chia nhau đi tìm, không lâu sau đã tìm thấy.

May mắn là chiếc xe tải dừng ở đó, trông không có gì hư hại.

Cuồng Tiếu Vũ leo lên ghế lái, kiểm tra xong, xác nhận xe vẫn chạy được.

Gã nhảy xuống xe, nhìn Vu Thừa: "Giờ chúng mày chạy vẫn còn kịp."

Gã nói: "Tiếng khởi động của xe tải không nhỏ đâu."