Cuồng Tiếu Vũ cũng có suy nghĩ đó, nhưng giỏ anh đào này là thức ăn còn lại không nhiều của họ, gã cũng không dám mạo hiểm.
Cuối cùng, họ bàn bạc ai xuống sẽ nhận được hai phần anh đào, mới có người đồng ý xuống.
Liêu Gia Miên không vui, bĩu môi lải nhải: "Khi bảo anh xuống thì không nói cho hai phần, họ bắt nạt trẻ con!"
"Không sao." Vu Thừa hiểu rõ, nếu việc này do cậu làm, chắc chắn bọn họ sẽ không cho cậu phần thưởng cao như vậy.
Bởi vì cậu chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi, còn phải chăm sóc một đứa trẻ năm tuổi.
Không có bất trắc gì, cả giỏ anh đào được ôm lên an toàn.
Cuồng Tiếu Vũ đổ anh đào ra, rồi tìm cách đẩy giỏ trống xuống dưới tàng cây.
Lần này người hầu nam cẩn thận hơn, khi giỏ anh đào gần đầy, gã ta đề nghị quay lại: "Tôi mang giỏ anh đào này về."
Cuồng Tiếu Vũ suy nghĩ một lát, rồi nói với Liêu Gia Miên: "Đến lượt mày gào lên rồi."
Dùng lại mánh cũ cũng được, nhưng xuống ôm anh đào quá nguy hiểm, không ai muốn đi, dù có người chịu đi thì cũng phải cho thêm một phần anh đào, không đáng.
Liêu Gia Miên hít một hơi thật sâu, lớn tiếng hét vào sân: "Ta! Hiệp sĩ Khô Lỗ! Lại trở về, về, về ——"
Trong sân lần lượt vang lên tiếng vọng của Liêu Gia Miên.
Mọi người: "..."
Vu Thừa thấy xác sống đang tràn về phía ban công, bịt miệng Liêu Gia Miên lại: "Đủ rồi."
Nếu còn hét nữa, xác sống ở tầng một và hai cũng sẽ bị dụ lên đây.
Liêu Gia Miên chớp chớp mắt, ra dấu đã hiểu.
Vu Thừa mới thả Liêu Gia Miên ra.
Người hầu nam không trở về một mình, bên cạnh còn có dì Hoàng.
Cuồng Tiếu Vũ cho người kiểm tra họ, xác nhận không có vết thương mới cho họ vào.
Hai người sợ hãi không nhẹ, vào xong liền ngồi bệt xuống đất, một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
Cuồng Tiếu Vũ gom hai giỏ anh đào lại, lúc chia ra chỉ chia một nửa.
"Phần còn lại phải để dành ăn trên đường chạy trốn."
Mọi người không phản đối gì, Lương Đan Hoằng liếc nhìn Vu Thừa và Liêu Gia Miên.
Khuôn mặt Vu Thừa vẫn không có biểu cảm gì, còn Liêu Gia Miên khi nhìn thấy ánh mắt cô ta, liền lè lưỡi trêu chọc.
Lương Đan Hoằng thu ánh mắt lại.
Đêm khuya, Lương Đan Hoằng tìm đến Cuồng Tiếu Vũ: "Anh định đưa hai đứa nhỏ đó theo thật à?"
Cuồng Tiếu Vũ liếc cô ta một cái: "Chẳng phải cô đã sớm đoán ra rồi sao?"
Lương Đan Hoằng cười: "Tôi chỉ muốn xác nhận lại thôi."
Cô ta đã theo dõi Vu Thừa và Liêu Gia Miên hai ngày, dù không cam lòng, cũng phải thừa nhận rằng chúng thật sự không biết thức ăn ở đâu.
Cách đó không xa, người hầu nam vì chuyện ban ngày mà sợ hãi khó ngủ, mắt chợt co lại.
Trời còn chưa sáng, Vu Thừa đã cõng Liêu Gia Miên vẫn chưa tỉnh đi rửa mặt.
Hôm qua nói sáng sớm sẽ xuất phát, cậu chỉ đành phải gọi nhóc tỉnh dậy.
Liêu Gia Miên mơ màng, ngã trái ngã phải, Vu Thừa lau mặt cho nhóc, nhóc nhăn mặt gạt ra.
Chưa ngủ đủ, cậu chủ nhỏ có chút cáu kỉnh.
Vu Thừa không giận, tiếp tục lau mặt cho nhóc, sau đó lấy nước cho nhóc súc miệng.
Nhóc không vui, nheo mắt phun phì phì nước ra, làm ướt nửa mặt vừa lau sạch.
Vu Thừa lau khô mặt nhóc, đặt nhóc lên giường.
Nhóc như một cục bột mềm, nằm dài trên giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Lúc Vu Thừa rửa mặt, trong gương xuất hiện một bóng người, là người hầu nam.
Mắt người hầu nam thâm quầng, như thể cả đêm không ngủ.
"Anh ta không định đưa chúng mày theo."
Dù không nói rõ là ai, nhưng cả hai đều hiểu rõ trong lòng.