Chương 14-2:

Cuồng Tiếu Vũ đứng dậy, nói: "Lát nữa mày xuống gara ngầm với bọn tao."

Vu Thừa gật đầu: "Trước khi đi gọi tôi."

Tối qua Liêu Gia Miên ngủ muộn, giờ này vẫn chưa dậy, cậu cũng không gọi nhóc dậy.

Nếu Liêu Gia Miên biết cậu ra ngoài, sẽ không tránh khỏi lại náo loạn một trận.

Cậu tìm đến dì Hoàng, nhờ dì Hoàng chăm sóc Liêu Gia Miên giúp cậu.

Dì Hoàng vừa biết chuyện chìa khóa xe, lúc này lòng đầy cảm kích nhìn Vu Thừa, lập tức gật đầu: "Cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc nhóc thật tốt."

Vu Thừa gật đầu xoay người rời đi, dì Hoàng gọi với theo, ánh mắt đầy áy náy: "Cậu cẩn thận nhé."

Bước chân Vu Thừa hơi chậm lại, nhưng không đáp lời.

Lần này cùng xuống gara ngầm là nhóm hai, trong đó có Lương Đan Hoằng.

Trong hành lang không có xác sống, cả nhóm thuận lợi đi đến gara ngầm, Cuồng Tiếu Vũ đưa cho Vu Thừa một chiếc điện thoại, ra hiệu cậu đặt điện thoại cách đó trăm mét.

Việc này quá nguy hiểm, không ai muốn làm, nên rơi vào tay Vu Thừa.

Vu Thừa cầm điện thoại đi ra, bước chân nhẹ nhàng, mỗi bước đều rất cẩn thận.

Một con xác sống xuất hiện ở lối rẽ, mọi người nín thở.

Vu Thừa chậm rãi ngồi xuống, đặt điện thoại xuống đất rồi dùng sức đẩy điện thoại về phía trước.

Điện thoại trượt qua người xác sống, trượt đi vài chục mét.

Xác sống nghe tiếng đuổi theo, Vu Thừa tranh thủ rút lui về hành lang.

Đứng chờ ở hành lang vài phút, chuông báo thức điện thoại reo lên.

Mọi người thấy xác sống đều chạy về phía điện thoại mới đi ra khỏi hành lang.

Cuồng Tiếu Vũ ra hiệu cho mọi người tản ra tìm xác sống.

Đây là kế hoạch họ đã bàn từ trước, xác sống cụt nửa thân dưới không có chân, dù nghe thấy tiếng chuông, muốn tới đó cũng phải bò chậm rãi.

Họ lấy điện thoại làm trung điểm, chia ra tìm kiếm, ai tìm thấy thì giơ tay lên cao.

Vu Thừa trốn lại vào hành lang.

Lương Đan Hoằng nhíu mày, trừng mắt nhìn cậu.

Vu Thừa làm ngơ.

Khuôn mặt Cuồng Tiếu Vũ lộ vẻ bất mãn, nhưng lúc này không thể trách cứ Vu Thừa, chỉ đành phất tay ra hiệu mọi người bỏ qua.

Xác sống cụt nửa thân dưới do dì Vương tìm thấy, dì sợ đến nỗi run rẩy, nhưng tay vẫn vững vàng, một dao chém trúng đầu xác sống.

Dì run run tìm được chìa khóa, kìm nén tâm trạng kích động, giơ cao chìa khóa, vẫy tay ra hiệu mọi người.

Mọi người vui mừng, vội vàng trở về.

Sau khi trở lại tầng ba, cửa hành lang đóng lại, Lương Đan Hoằng đã bắt đầu truy cứu: "Vu Thừa, ý mày là gì đấy? Mọi người đều tìm chìa khóa, mày lại ở đó không làm gì?"

Đám người hầu cũng nói: "Đừng tưởng cậu là trẻ con mà chúng tôi phải chiều chuộng!"

"Đã là tận thế rồi, ai còn quan tâm cậu là ai?"

Vu Thừa bình tĩnh đáp: "Lần sau tôi đi tìm chìa khóa, các người đi đặt điện thoại."

Mọi người nghẹn họng, không ai nói gì nữa.

Cuồng Tiếu Vũ cười khẽ, nhưng trong mắt lại không chứa chút ý cười: "Sao? Mày không hài lòng với sắp xếp của tao à? Tất cả những gì bọn tao làm đều vì để mọi người có thể sống sót cùng nhau, mày còn trẻ, đừng so đo nhiều như vậy."

Câu nói này rõ ràng là một lời cảnh cáo.

Đám người hầu nhân cơ hội trách móc Vu Thừa.

"Đúng thế, nếu không có chúng tôi, các cậu đã chết đói trong phòng người hầu rồi."

"Còn nhỏ mà chẳng biết cảm ơn."

Vu Thừa nhìn Cuồng Tiếu Vũ: "Anh biết chìa khóa này là của xe tải nào không?"

Nụ cười trên mặt Cuồng Tiếu Vũ thoáng chùng xuống.

"Anh không biết." Vu Thừa nói: "Tôi biết."

Sắc mặt Cuồng Tiếu Vũ hoàn toàn tối sầm.

Vu Thừa đang đe dọa gã.

Thằng nhóc miệng còn hôi sữa này đang đe dọa gã!

Vu Thừa bước nhanh trở về chỗ của mình.

Cậu vẫn không hối hận vì đã giúp bọn họ rời đi, vì nếu Cuồng Tiếu Vũ còn ở lại biệt thự, chắc chắn sẽ không để cậu và Liêu Gia Miên đi.

Vừa tới cửa rạp chiếu phim, Vu Thừa đã nghe thấy tiếng khóc vang dội từ bên trong.

"Hu hu!"

Vu Thừa: "..."

Vẫn chậm một bước.

Liêu Gia Miên tỉnh dậy nghe nói Vu Thừa đã đi xuống gara ngầm, thoáng chốc vừa lo vừa tức, khóc lóc rồi bắt đầu mắng.

"Đồ anh trai xấu xa! Đồ anh trai tồi tệ! Hu hu hu... Em không chơi với anh nữa!"

"Cậu chủ nhỏ đừng khóc nữa, khóc nữa thì lũ xác sống cũng đến đây đấy." Dì Hoàng dỗ dành Liêu Gia Miên: "Xác sống thích ăn trẻ con nhất, trẻ con như cậu, xác sống táp một miếng là nuốt chửng."

Liêu Gia Miên ngưng khóc, cúi đầu nhìn cái bụng tròn trịa của mình, hét lên: "Dì nói dối! Ít nhất phải ba miếng!"

Nhóc béo thế này, xác sống táp có một miếng thì sao ăn hết được!