Chương 13-3:

Người hầu nam hừ một tiếng, quay đi mất.

Liêu Gia Miên đợi gã ta đi xa mới móc từng quả vải ra khỏi quần, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, anh yên tâm, em gạt anh ta thôi, em có mặc qυầи иᏂỏ mà."

Tất nhiên Vu Thừa biết Liêu Gia Miên có mặc qυầи иᏂỏ, vì cậu là người mặc cho cậu nhóc.

Cậu đặt quả vải người hầu nam cho và năm quả vải vừa nhận vào cùng một chỗ, tâm trạng có chút phức tạp.

Hương vị của vải lan tỏa khắp rạp chiếu phim, nhiều người đói quá đã bắt đầu ăn vải.

Vu Thừa cho Liêu Gia Miên ăn hai quả vải, mình ăn một quả.

Ăn xong, cậu thu dọn quần áo, cõng Liêu Gia Miên đi tắm.

Phòng của Liêu Gia Miên ở tầng ba, lần trước cậu nhóc cứ nhắc mãi đòi tắm bồn, lần này vừa lúc thỏa mãn yêu cầu của nhóc.

Trước khi đi, cậu giấu ba quả vải còn lại vào chăn, không mang theo.

Lương Đan Hoằng thấy họ rời khỏi rạp chiếu phim, lén lút đi theo.

Cô ta sợ hai đứa nhóc sẽ trốn đi tìm đồ ăn riêng.

Cô ta thấy Vu Thừa cõng Liêu Gia Miên vào phòng cậu nhóc, tim đập mạnh, nhớ lại lời Liêu Gia Miên nói trước đó.

Phải chăng thật sự có đồ ăn giấu trong phòng Liêu Gia Miên?

Càng nghĩ cô ta càng chắc chắn, biết đâu trong phòng Liêu Gia Miên có ngăn bí mật mà người khác không biết thì sao?

Cô ta đứng ngoài cửa, cố tình đợi một lúc rồi mới đột ngột xông vào.

Cứ nghĩ sẽ thấy hai đứa nhóc lén ăn gì đó, ai ngờ chỉ thấy một đứa nhỏ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lăn lộn trên giường.

Liêu Gia Miên ngây người, "bốp" một tiếng lấy hai tay che mông lại, hét to: "Anh ơi, có biếи ŧɦái!"

Mặt Lương Đan Hoằng đen thui.

Cô ta lười để ý đến Liêu Gia Miên, nghe thấy tiếng nước trong nhà vệ sinh, lập tức lao vào, đẩy cửa ra.

Vu Thừa đang xả nước, quay lại nhìn cô ta, nhíu mày hỏi: "Làm sao để bồn tắm nhiều bọt hơn thế?"

Lương Đan Hoằng tức đến méo mặt.

"Chúng mày bị điên à!" Cô ta chửi ầm lên: "Lúc nào rồi mà còn tắm!"

Vu Thừa nhíu mày chặt hơn, chỉ bảo: "Không nói thì thôi."

Cậu quay đầu lại tiếp tục nghiên cứu, không để ý đến Lương Đan Hoằng nữa.

Liêu Gia Miên rúc cơ thể trần trụi vào trong chăn, nghe vậy thì thò đầu ra, lẩm bẩm: "Tắm còn hơn làm biếи ŧɦái như cô, nhìn trộm thân thể người khác, thấy hết người tôi luôn rồi, xấu hổ quá, đồ không biết xấu hổ!"

Gân xanh trên trán Lương Đan Hoằng giật giật.

Nếu không phải còn trông vào hai đứa nhóc này tìm đồ ăn, cô ta đã đuổi chúng khỏi tầng ba từ lâu rồi!

Cô ta tức giận rời đi, lúc rời đi cũng không dám đóng cửa mạnh, sợ âm thanh dẫn dụ đám xác sống tới.

Liêu Gia Miên đá chăn bông ra, dang rộng tay chân nở nụ cười đắc thắng.

Hừ! Còn muốn lén theo dõi bọn này? Anh trai đã sớm biết từ lâu rồi!

Sau khi chuẩn bị bồn tắm đầy bọt, Vu Thừa ôm cậu nhóc vào.

Cậu đặt nhóc vào bồn tắm rồi xoay người khóa cửa nhà vệ sinh cẩn thận, lấy một cái bánh bao ra, bẻ từng chút từng chút cho Liêu Gia Miên ăn.

Hai đứa trẻ chia nhau một cái bánh bao thì không ăn thêm nữa, sợ ăn quá no bị người ta nhìn ra được.

Ăn xong, Vu Thừa tắm cho Liêu Gia Miên sạch sẽ, quấn khăn tắm rồi đưa cậu nhóc lên giường, sau đó mới vào nhà tắm tắm rửa.

Tắm xong, Liêu Gia Miên đã mặc quần áo vào rồi.

"Anh ơi, em có giỏi không?"

Liêu Gia Miên ngồi xếp bằng trên giường, nhếch môi cười đầy đắc ý.

Vu Thừa vừa khen nhóc giỏi, vừa tháo quần áo cậu nhóc mặc ngược ra rồi mặc lại cho nhóc.