Chương 12-2:

Người hầu nam bước lên, nói ra suy nghĩ của nhiều người: "Trước đây chúng ta là người làm cho nhà họ Liêu, nhà họ trả công, chúng ta làm việc, không có gì phải bàn cãi. Nhưng bây giờ đã là tận thế, chúng ta không có lý do gì để mạo hiểm mạng sống tìm thức ăn rồi chia cho hai đứa nhóc này đúng chứ?"

Có người phụ họa, có người im lặng, có người cúi đầu thở dài.

Không phải họ cố tình làm khó hai đứa nhỏ, chỉ là ai cũng muốn tiếp tục sống.

Liêu Gia Miên nhìn về phía dì Hoàng, dì Hoàng đứng trong đám đông, ánh mắt không nỡ, nhưng cũng không nói gì.

Bà có một đứa cháu nhỏ trạc tuổi Liêu Gia Miên, bà muốn sống sót trở về tìm cháu mình.

Liêu Gia Miên cúi đầu, lòng có chút buồn.

Vu Thừa thì không có bất kỳ cảm xúc nào, bởi trong giấc mơ, cậu đã trải qua những chuyện tương tự rồi.

Mỗi người đều có lý do để muốn sống, trong số này không thiếu người có lòng tốt, nhưng trong hoàn cảnh này, mỗi khi người hầu nhường chút thức ăn, cuối cùng người chết đói có thể chính là họ.

Trong mơ, dì Hoàng cũng là một trong những người bỏ rơi họ để ngồi lên chiếc xe việt dã trốn chạy.

Ngày Cuồng Tiếu Vũ lừa Liêu Gia Miên mở gara nhỏ, thậm chí dì Hoàng không dám nhìn thẳng vào họ.

Bởi xe việt dã có chỗ ngồi hạn chế, hai đứa nhỏ vừa khéo chiếm một chỗ của người lớn, nếu hai đứa nhỏ lên xe, dì Hoàng sẽ không đi được.

Vu Thừa vốn đã sớm trưởng thành, cậu hiểu rằng rất ít người thực sự có thể hy sinh vì người khác, càng hiểu rằng không ai muốn vì hai đứa trẻ không phải ruột thịt mà liều mạng.

Vì vậy, Vu Thừa không oán trách.

Mọi người chỉ muốn sống, cũng như cậu và Liêu Gia Miên vậy.

"Tôi sẽ ra ngoài tìm thức ăn cùng các người." Đây là điều Vu Thừa đã dự định từ trước, cậu cần một lý do để tìm thức ăn, cậu không thể để Liêu Gia Miên thực sự chịu đói cùng mình.

"Không được!" Người đầu tiên phản đối là Liêu Gia Miên, nhóc căng mặt, hai tay siết chặt cổ Vu Thừa: "Anh không được đi! Em không cần thức ăn! Hiệp sĩ Khô Lỗ không sợ đói!"

"Nghe lời." Vu Thừa cõng Liêu Gia Miên, tay nhẹ nhàng vỗ vào mông nhỏ của nhóc: "Anh sợ đói."

Liêu Gia Miên phồng má nói: "Vậy em cũng đi."

Mặt Vu Thừa lạnh xuống: "Đi sẽ bị đánh."

"Bị đánh cũng đi!" Liêu Gia Miên cứng đầu như con nghé con.

Mặt Vu Thừa càng tối đi, cậu cũng không thèm để ý Liêu Gia Miên nữa, nhìn Cuồng Tiếu Vũ nói: "Tôi cũng đi tìm thức ăn, tôi sẽ không làm liên lụy đến các người."

Người hầu nam cười khẩy: "Mày nói không làm liên lụy là không làm liên lụy à, dựa vào đâu mà bọn tao tin mày?"

Vu Thừa nói: "Dựa vào việc tôi có thể để Liêu Gia Miên sống đến bây giờ."

Người hầu nam sững lại, những người có ý kiến cũng im lặng.

Trong tận thế, dẫn theo một đứa trẻ không nghe lời mà vẫn sống sót đến bây giờ không phải dễ dàng gì.

Cuồng Tiếu Vũ nở nụ cười không rõ ý: "Được, vừa hay đến lượt nhóm một ra ngoài tìm thức ăn, mày theo nhóm một, mười phút sau xuất phát."

Gã liếc nhìn Liêu Gia Miên đang tức đến đỏ mặt, nói: "Xử lý xong việc cần xử lý đã."

Mười phút này là để Vu Thừa dỗ nhóc.

Vu Thừa gật đầu, cõng Liêu Gia Miên trở về góc.

Cậu định đặt nhóc xuống, nhưng Liêu Gia Miên như dính chặt vào lưng cậu, thế nào cũng không gỡ ra được.

"Xuống đi!" Vu Thừa không khỏi có chút bực bội.

"Không!" Liêu Gia Miên như cố tình cãi lại: "Em muốn đi với anh, đừng hòng bỏ rơi em!"

"Liêu Gia Miên! Đừng bướng bỉnh nữa." Giọng Vu Thừa trầm xuống.

Liêu Gia Miên vốn không phải đứa trẻ ngoan gì, nhóc đạp hai chân nhỏ, làm mình làm mẩy: "Em cứ bướng đấy cứ bướng đấy thì sao!"

"Em đi thì làm được gì?" Cuối cùng Vu Thừa cũng nổi giận, quát: "Đi làm mồi cho xác sống à?"

Liêu Gia Miên sững người.

Vu Thừa chưa bao giờ hung dữ với nhóc như vậy.

Nhóc hé miệng, nước mắt rơi như mưa, tay ôm chặt Vu Thừa cũng buông lỏng.