Chương 11-1: Chia cháo trên tầng ba

Khi đến đầu cầu thang, Cuồng Tiếu Vũ đột ngột dừng lại, xua tay ra hiệu cho mọi người đứng dạt sang một bên.

Vu Thừa cùng mọi người lặng lẽ tránh sang bên cạnh, Cuồng Tiếu Vũ mở cửa hành lang, khi các xác sống trong hành lang lao tới, gã lấy ra một viên bi thủy tinh, ném vào trong hành lang.

Xác sống như một cơn gió lướt qua họ, đuổi theo viên bi thủy tinh.

Vu Thừa giãn đồng tử, đó chính là viên bi thủy tinh cậu đã dùng để dẫn dụ xác sống trước đây.

Khó trách bọn họ lại bị phát hiện.

Cậu quay đầu nhìn Cuồng Tiếu Vũ, Cuồng Tiếu Vũ cũng đang nhìn cậu, trong mắt lộ rõ vẻ thăm dò.

Vu Thừa không biểu lộ cảm xúc, quay mặt đi, cõng Liêu Gia Miên vào hành lang.

Không biết có phải do đám người hầu đã dọn dẹp trước hay không, từ tầng một leo lên tầng ba, họ không gặp phải xác sống nào nữa.

Khi bước vào tầng ba, sắc mặt căng thẳng của mọi người dần giãn ra, lộ rõ sự nhẹ nhõm.

Vu Thừa biết, xác sống trên tầng ba đã bị họ dọn dẹp sạch sẽ.

Ở một khía cạnh nào đó, bây giờ ở toàn bộ biệt thự, tầng ba là nơi an toàn nhất.

Cuồng Tiếu Vũ dẫn họ đi tiếp, bước vào rạp chiếu phim.

Trong rạp chiếu phim còn khoảng mười mấy người, thấy họ trở về, tất cả đều đứng lên, có người kích động nói: "Chúng tôi ngửi thấy mùi thơm, các người tìm được thức ăn rồi à?"

Lương Đan Hoằng không tình nguyện trả lời: "Ừ, tìm được một chút."

Bọn họ chia thành hai nhóm, mỗi nhóm thay nhau ra ngoài, đã hẹn trước là sẽ chia sẻ thức ăn tìm được cho nhau.

Nhưng nhóm trước trở về mà không tìm được chút thức ăn nào, khiến họ cũng phải chịu đói, lần này họ cũng không muốn chia phần cho nhóm trước.

Người trong nhóm trước đều vui mừng, sôi nổi vây quanh: "Tìm được cái gì rồi?"

Nhóm thứ hai mang cả nồi cháo và bếp điện từ theo.

Khi nhóm thứ hai bưng cháo thịt nạc đến, có người trong nhóm thứ nhất trầm mặt xuống: "Các người nấu cơm bên ngoài à?"

Nếu là vậy, ai dám đảm bảo nhóm thứ hai không ăn vụng chứ?

Lương Đan Hoằng nổi giận: "Anh nói vậy là có ý gì đấy? Nghĩ chúng tôi ăn vụng à? Nếu thật sự ăn vụng thì chúng tôi đã ăn hết ở bên ngoài rồi về tay không như các người lần trước rồi!"

"Ai ăn vụng bên ngoài! Cô nói năng linh tinh gì đấy!" Người trong nhóm thứ nhất rõ ràng đã tức giận, Cuồng Tiếu Vũ bất mãn quát lớn; "Đủ rồi, cháo là do cậu chủ nhỏ nấu."

"Cậu chủ nhỏ?" Người trong nhóm thứ nhất ngẩn ra, lúc này mới chú ý đến Vu Thừa và Liêu Gia Miên trên lưng cậu vẫn đứng im lặng từ đầu đến giờ.

"Sao các anh lại mang theo chúng nó về? Làm gì còn đủ thức ăn chứ."

"Có liêm sỉ một chút đi, đây là cháo của hai đứa nhỏ, mang cháo về mà không mang người, các người muốn chúng chết đói à?" Người nói chuyện là một người trong nhóm thứ nhất, bà là người quét dọn trong biệt thự, vì họ của bà là Hoàng nên mọi người trong biệt thự gọi bà là dì Hoàng.

Người vừa nói cúi đầu ngượng ngùng, không nói gì thêm.

Người làm vườn trong sân sau hỏi: "Sao hai đứa nhỏ này lại có thức ăn?"

Lương Đan Hoằng cười khẩy một tiếng: "Còn sao nữa? Chúng giấu sẵn chứ sao! Khi đó còn đuổi chúng ra ra ngoài mà."

"Vậy tại sao chỉ có một chút thế này?"

"Đến muộn, bị chúng ăn hết rồi."

"Không phải nói thức ăn trong biệt thự đều bị chúng mang đi sao?"

Dì Hoàng phản bác: "Các người đều đói đến nỗi không biết tự ngẫm rồi à? Chúng chỉ là hai đứa trẻ thôi, sao có khả năng lớn đến mức làm thế được?"

Mọi người im thinh, rõ ràng trong lòng họ cũng thấy không thể, họ chỉ muốn tìm chút hy vọng thôi.

Cuồng Tiếu Vũ ra lệnh cho dì Hoàng thêm nước vào cháo.

Cháo quá ít, nếu chia ra thì mỗi người chỉ có thể uống được một bát nước cơm.