Chương 1-3:

Nữ hầu giả vờ như không nghe thấy Vu Thừa nói, mắt nhìn thẳng định bước ra ngoài.

Liêu Gia Miên phồng má, hít sâu một hơi rồi hét to vào mặt nữ hầu: "Hôm nay là ngày mấy?"

Nữ hầu thay đổi sắc mặt, theo bản năng liếc nhìn ra ngoài, không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta không dám giả vờ không nghe thấy nữa, quay lại đáp: "Ngày mùng bốn."

Cậu chủ nhỏ dễ lừa, nhưng những người khác trong biệt thự này không dễ lừa như vậy, nhắc là là quản gia chú Hồng kia, trước giờ luôn coi cậu chủ nhỏ là nhất, ai làm cậu chủ nhỏ không vui thì phải cút ra khỏi biệt thự.

Bởi vậy, có không ít người lòng dạ xấu xa chuyên tìm sơ hở của người khác, nhìn thấy gì cũng báo cáo cho chú Hồng.

Chú Hồng cũng không nghe lời từ một phía mà sẽ đi kiểm tra camera, nếu đúng là như vậy, người làm cậu chủ nhỏ không vui cũng phải cuốn gói ra đi.

Nữ hầu trước đó cũng vì thế mà ra đi, cô ta không muốn bước vào vết xe đổ của nữ hầu đó.

Sắc mặt Vu Thừa cực kỳ khó coi.

Ngày mùng bốn, trong giấc mơ cậu tỉnh dậy vào ngày 29 tháng trước, lần này cậu đã ngủ đến bảy ngày!

Cậu tưởng rằng mình còn đủ thời gian để chuẩn bị đối phó với tận thế.

Liêu Gia Miên hừ một tiếng thật nặng, "Anh ấy là hiệp sĩ Đô Đô của tôi, các người không được đối xử tệ với anh ấy, nghe rõ chưa?"

Sắc mặt nữ hầu cứng đờ, quay đầu liếc nhìn Vu Thừa vừa gầy vừa đen.

Ánh mắt của đứa trẻ này quá sắc bén, chỉ cần nhìn một cái đã như bị lột trần trước đám đông, những bí mật xấu xa trong lòng thoáng chốc bị nhìn thấu, không ai thích bí mật trong lòng bị nhìn thấy cả, tất nhiên cô ta không thích nổi đứa trẻ này, sao mà cam tâm hầu hạ cậu chứ?

Liêu Gia Miên thấy nữ hầu không đáp, bèn tiến lên định nhìn thẻ tên của nữ hầu.

Trên thẻ tên có số, con số này để cho Liêu Gia Miên nhận biết người.

Nữ hầu vội che thẻ tên lại, cười nịnh nọt: "Nghe rồi nghe rồi, tôi sẽ làm."

Đáp là thế, nhưng trong lòng cô ta biết rõ sau này đối với đứa trẻ này, vẫn nên thế nào thì thế ấy, làm bộ làm tịch trước mặt cậu chủ nhỏ là được.

Liêu Gia Miên nhăn mũi: "Thế còn tạm được."

Nữ hầu nhếch miệng cười một cái, đang định đi thì sau lưng lại vang lên tiếng nói của Vu Thừa: "Hiệp sĩ Đô Đô không muốn thấy ai khác trong biệt thự này, hiệp sĩ Khô Lỗ, nhóc có thể đuổi hết bọn họ ra không?"

Nữ hầu sững sờ quay đầu lại.

Vu Thừa gằn từng chữ một: "Biệt thự này, một người cũng không thể ở lại!"

Liêu Gia Miên vẫn đang chìm đắm trong niềm vui trở thành hiệp sĩ Khô Lỗ, nhóc chống nạnh: "Được, hiệp sĩ Khô Lỗ đồng ý với anh."

Nữ hầu trợn to mắt: "Cậu chủ nhỏ…"

Còn chưa nói xong, Liêu Gia Miên đã cất giọng trẻ con, hùng hổ nói: "Đi mau đi chứ! Không nghe hiệp sĩ Đô Đô nói à? Cô nói với bọn họ, ai mà không đi thì tôi sẽ nói với chú Hồng!"

Vu Thừa nắm chặt chăn: "Trong vòng ba phút, nếu có người không đi, cô cũng phải cút theo họ."

Liêu Gia Miên gật đầu, cố gắng làm ra vẻ hung dữ: "Đúng, trong vòng ba phút."

Nhóc giơ bàn tay mũm mĩm lên, nhìn chằm chằm vào đồng hồ trẻ em trên cổ tay: "Bổn thiếu gia bắt đầu tính giờ đấy, hiệp sĩ Khô Lỗ biết xem giờ, ai cũng đừng hòng lừa được hiệp sĩ Khô Lỗ!"

Nữ hầu không muốn mất việc thật, cô ta hung tợn trừng mắt nhìn Vu Thừa một cái, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, lớn tiếng la hét.

Vu Thừa không dám lơ là, nhìn Liêu Gia Miên: "Hiệp sĩ Khô Lỗ, anh sợ họ sẽ quay lại, sau khi họ ra ngoài nhóc nhớ khóa hết cửa trước sau trái phải của biệt thự nhé."

Cách này chỉ ngăn họ được một lúc, nhưng đủ rồi, thời gian này đủ để cậu giấu một phần thức ăn và vật tư.

Cậu không muốn để đứa trẻ phải chịu đói như trong giấc mơ ấy.

Liêu Gia Miên chỉ xem đây là trò chơi, vui vẻ bước những bước chân ngắn nhỏ đi khóa cửa lại.

Vu Thừa cầm lấy bát cháo thịt nạc trên khay, chỉ vài ngụm đã uống hết, sau đó gói hai cái bánh bao trên đĩa lại bằng khăn giấy rồi nhét vào túi áo ngủ.

Người hầu không mấy quan tâm đến cậu, chỉ dỗ dành nhóc con rằng cậu cần ăn đồ thanh đạm, rồi dùng phần ăn của người hầu qua loa cho xong.

Cậu chịu đói quanh năm, có đồ ăn đã tạ ơn trời đất, nên mỗi bữa đều ăn hết sạch.

Sau này khi chạy trốn, cậu nhìn nhóc con đói đến mức khóc lên, bấy giờ mới hối hận vì lúc ăn không để dành chút đồ mang theo nào.

Bánh bao không nặng mấy nhưng lại làm túi áo ngủ căng phồng, rất dễ thấy.

Cậu nhíu mày.

Trong thời kỳ tận thế, nếu để người khác thấy được hai cái bánh bao này, sợ rằng sẽ bị người khác cướp mất.

Phải giấu hai cái bánh bao này đi trước đã.

Cậu nghĩ vậy, vừa chạm tay vào bánh bao, chúng liền biến mất.

Cậu nhìn tay mình trống không, ngơ ngác hồi lâu rồi mở hai tay ra, bánh bao lại xuất hiện trong tay cậu.

Trong khoảnh khắc đó, hơi thở của cậu có chút gấp gáp, nhưng nhanh chóng kiềm chế niềm vui sướиɠ trong lòng.