Chương 10-2:

Cánh cửa mở ra hoàn toàn, Cuồng Tiếu Vũ đứng trước cửa nhìn chằm chằm vào họ, đôi mắt nguy hiểm híp lại.

Sắc mặt Vu Thừa thoáng chốc trở nên u ám.

Liêu Gia Miên mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Cuồng Tiếu Vũ.

Ánh mắt Cuồng Tiếu Vũ dừng lại trên nồi cháo thịt nạc đang sôi sùng sục trên bếp điện từ.

Gã nhếch môi, cười lạnh lùng: "Hai đứa tụi mày cũng sống khá quá nhỉ."

Vu Thừa đứng chắn trước mặt Liêu Gia Miên: "Anh muốn làm gì?"

Cuồng Tiếu Vũ không nói gì, chỉ nghiêng người để người hầu phía sau bước vào.

Người hầu bước vào, mắt không rời khỏi nồi cháo thịt nạc, nhưng họ cũng không quên nhiệm vụ.

Họ như những tên cướp lục lọi trong phòng, bất cứ thứ gì có ích đều nhét vào túi.

"Không có gì ăn hết." Nữ hầu vừa vào, mục tiêu đã là đồ ăn.

Nhưng cô ta lục lọi khắp phòng, thứ duy nhất có thể ăn được là nồi cháo thịt nạc đang tỏa mùi thơm ngào ngạt kia.

Cô ta xông tới trước mặt Vu Thừa, lạnh giọng hỏi: "Đồ ăn đâu?"

Vu Thừa lạnh lùng nói: "Cô nghĩ hai đứa trẻ như chúng tôi có thể có bao nhiêu đồ ăn?"

Nữ hầu hạ giọng gầm lên: "Mày bớt giả ngu với tao đi, ngoài chúng mày ra thì còn ai có cơ hội lấy đồ ăn trong biệt thự nữa?"

"Chúng tôi có lấy, nhưng chỉ còn lại bấy nhiêu thôi." Vu Thừa nhìn Cuồng Tiếu Vũ: "Các người có thể lấy đi, nhưng phải chừa lại chút ít cho cậu chủ nhỏ, dù sao cậu ấy cũng là chủ nhân của căn biệt thự này."

"Chủ nhân chó má gì, sắp chết đói rồi ai còn quan tâm thằng nào là chủ nhân nữa!" Nữ hầu lại mắng một câu, quay đầu thấy người khác đang nhìn nồi cháo thịt nạc chảy nước miếng, cô ta lạnh lùng cảnh cáo: "Ai cũng đừng hòng ăn vụng trước!"

Cuồng Tiếu Vũ nhìn chằm chằm vào túi muối để bên cạnh bếp điện từ, "Không lấy nhiều đồ ăn, lại lấy muối và bếp điện từ?"

Vu Thừa nhìn thẳng vào Cuồng Tiếu Vũ, hỏi ngược lại: "Không mang muối và bếp điện thì làm sao nấu ăn?"

Liêu Gia Miên thò đầu ra từ sau lưng Vu Thừa, kêu lên: "Đúng đó! Không lẽ anh muốn ăn sống sao? Vậy thì anh lợi hại thật đấy!"

Mặt Cuồng Tiếu Vũ tối sầm lại: "Thế số đồ ăn còn lại đâu?"

Vu Thừa cau mày: "Câu hỏi này, anh đi hỏi hai đứa trẻ như chúng tôi à?"

Cuồng Tiếu Vũ: "..."

Nữ hầu khăng khăng cho rằng đồ ăn bị Vu Thừa và Liêu Gia Miên giấu đi, cô ta trừng mắt nhìn Vu Thừa: "Mày bớt giả ngu với tao đi, không nói ra đồ ăn ở đâu, tao sẽ ném hai đứa chúng mày ra ngoài làm mồi cho xác sống!"

Ánh mắt Vu Thừa lạnh lẽo: "Dù gì Liêu Gia Miên cũng là cậu chủ nhỏ của nhà họ Liêu, bây giờ là tận thế không sai, nhưng các người có chắc rằng tận thế sẽ không qua đi không? Các người có chắc rằng người nhà họ Liêu sẽ chết hết trong lần tận thế này không? Hay là các người chắc chắn rằng mọi người ở đây sẽ mãi mãi không lỡ miệng tiết lộ chuyện này?"

Sắc mặt nữ hầu thay đổi, những người khác còn lùi lại, làm như muốn nói rằng chuyện này không liên quan đến họ.

Vu Thừa nhìn chằm chằm vào Cuồng Tiếu Vũ, hỏi: "Nếu anh có thức ăn, anh sẽ giấu ở đâu?"

Ánh mắt Cuồng Tiếu Vũ trở nên sâu thẳm, đáp: "Đem theo bên người."

Trong tình cảnh này, chỉ có mang thức ăn theo bên mình mới là an toàn nhất, bởi bất cứ nơi nào cũng có thể bị phát hiện, một khi bị phát hiện, chắc chắn thức ăn sẽ bị cướp đoạt.

Mọi người nhìn nhau.

Đúng vậy, ai có thức ăn mà không mang theo bên mình chứ?

Lòng Vu Thừa thoáng nhẹ nhõm phần nào.

Cuồng Tiếu Vũ lại nói tiếp: "Nhưng có một trường hợp ngoại lệ."

Bàn tay nắm lấy tay Liêu Gia Miên của Vu Thừa chợt căng thẳng, Liêu Gia Miên cố gắng trợn to mắt, định dùng ánh mắt công kích đám người hầu.

"Thức ăn quá nhiều." Cuồng Tiếu Vũ chăm chú nhìn Vu Thừa, như thể muốn nhìn thấu điều gì từ gương mặt cậu.

Thức ăn quá nhiều, mang không hết, chỉ có thể giấu đi.