Chương 8-2:

Người hầu đã lục soát mọi phòng trong biệt thự, trừ khi có tình huống bất ngờ, nếu không bọn họ sẽ không mạo hiểm đi xuống, vì tầng một của biệt thự là nơi có nhiều xác sống nhất.

Cửa cầu thang tầng một bị khóa, cậu đoán là do đám người Cuồng Tiếu Vũ khóa lại, dù sao thì bọn họ cũng không ngốc đến mức chọn đi thang máy xuống gara ngầm.

Cửa cầu thang là cửa trong suốt, cậu có thể nhìn rõ trong hành lang có ba con xác sống đang đi qua đi lại.

Cậu lấy một viên bi nhỏ ra khỏi không gian, kéo Liêu Gia Miên ra đằng sau, nhẹ nhàng ấn xuống then cửa.

"Rắc!" Tiếng động vang lên, ba con xác sống lao tới, Vu Thừa không hề do dự, vừa mở cửa vừa kéo Liêu Gia Miên tránh sang một bên, đồng thời ném viên bi xuống cầu thang.

"Cạch, cạch, cạch..." Tiếng viên bi rơi khiến lũ xác sống không chút do dự lao xuống, Vu Thừa lập tức kéo Liêu Gia Miên vào trong cánh cửa, đóng cửa lại.

Hai bên hành lang là phòng của người hầu, Vu Thừa bắt đầu nhẹ nhàng gõ cửa phòng đầu tiên.

"Bụp!" Cánh cửa rung lên, dường như có thứ gì đó đập mạnh vào cửa.

Vu Thừa bỏ qua căn phòng này, chuyển sang gõ phòng tiếp theo.

Phòng thứ hai cậu gõ ba lần không có động tĩnh, cậu thử mở cửa nhưng cửa bị khóa, vậy nên đành bỏ qua.

Khi cậu định gõ cửa phòng thứ ba, Liêu Gia Miên đột nhiên kéo mạnh tay cậu lại.

Cậu cúi đầu nhìn Liêu Gia Miên, thấy cậu nhóc lấy một tay bịt miệng, mắt nhìn chằm chằm về phía bên trái.

Lòng cậu giật thót, nhìn sang hướng Liêu Gia Miên đang nhìn, thoáng chốc mồ hôi lạnh chảy ròng.

Một con xác sống cao khoảng một mét tám đứng ở cuối hành lang, cách họ khoảng chừng mười mét.

Chắc hẳn con xác sống này đang lang thang gần đó, bị tiếng gõ cửa thu hút tới đây.

Cậu chỉ lo thử xem trong phòng có xác sống không, mà quên mất bên ngoài.

Nếu vừa rồi Liêu Gia Miên không nhắc nhở, một khi cậu gõ cửa, cả hai sẽ hoàn toàn bị lộ.

Cậu siết chặt tay Liêu Gia Miên để trấn an cậu nhóc, không dám phát ra tiếng động nào nữa.

Xác sống không nghe thấy gì nhưng cũng không đi, đứng như tượng giữa hành lang, chặn hết đường đi.

Cửa cầu thang đã đóng, nếu mở cửa sẽ phát ra tiếng động, nhưng nếu tiến tới thì phải đi ngang qua xác sống, quá mạo hiểm.

Khuôn mặt Vu Thừa căng thẳng, tim đập rất nhanh.

Bây giờ chỉ có một cách, đánh cược.

Đánh cược rằng cửa có thể mở.

Cậu nắm lấy then cửa, từ từ nhấn xuống.

"Rắc." Ngay khi cửa mở, trái tim cậu nhẹ nhõm đôi chút, nhưng vẫn không dám lơ là.

Gần như ngay khi cửa mở, cậu kéo Liêu Gia Miên dính vào phía sau cửa, một con xác sống lao ra đập mạnh vào bức tường đối diện, phát ra tiếng động lớn. Xác sống ở cuối hành lang cũng gào lên lao tới.

Từ xa cũng truyền đến tiếng gào rống và tiếng bước chân, là xác sống gần đó.

Vu Thừa gần như nhấc bổng cả người Liêu Gia Miên, đột nhiên lao nhanh vào trong cánh cửa.

Một giây trước khi đóng cửa, Vu Thừa rõ ràng thấy con xác sống đâm vào tường há miệng lao tới, chỉ cách vài centimet là có thể cắn vào mặt cậu.

"Bụp!"

Tiếng đóng cửa vang lên, tiếp theo là hai tiếng va chạm mạnh.

Vu Thừa nhìn cánh cửa đóng kín, sững sờ, mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương, cảm giác thoát chết trong gang tấc khiến cơ thể cậu run rẩy không ngừng.

Cậu không thể kiểm soát được, đó là phản ứng bản năng của cơ thể.

Liêu Gia Miên cũng đứng đờ đẫn ở đó, hai tay vẫn bịt miệng mình, mắt mở to đầy sợ hãi.

Vu Thừa đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy, quay đầu nhìn, cậu nhóc đã sợ đến mức tè ra quần.