Chương 7-3:

Liêu Gia Miên không biết trả lời ra sao, vì nhóc không thích học, năm tuổi rồi mà vẫn không biết đổi từ phút và giây ra giờ thế nào, nhóc chỉ biết kim ngắn và kim dài trên đồng hồ trẻ em.

Càng nghĩ càng gấp gáp, nước mắt nhóc bắt đầu trào ra: "Không muốn, không muốn nữa, không muốn nữa, em là cậu chủ nhỏ, tại sao em phải bị phạt đứng chứ, không ai có thể bắt em đứng phạt cả, em không đứng phạt."

Cậu nhóc định ngồi bệt xuống đất la lối khóc lóc, nhưng lại thấy sàn bẩn, nhóc móc chân kéo chiếc ghế nhỏ tới mông rồi mới ngồi bệt xuống, hạ giọng nói như đang kháng nghị: "Không đứng phạt!"

Vu Thừa thu dọn bát đĩa đã rửa xong, không chút mềm lòng: "Còn nửa giờ nữa."

Mắt Liêu Gia Miên đỏ hoe: "Tùy tùng nhỏ, nghe lời đi, cậu chủ nhỏ không muốn đứng phạt!"

Vu Thừa đi tới, kéo chiếc ghế nhỏ dưới mông nhóc ra, cất vào không gian.

Liêu Gia Miên bị ép phải đứng bên cạnh, tức đến nỗi bật khóc: "Tại sao tùy tùng nhỏ của người khác đều nghe lời, còn anh thì không chứ."

Vu Thừa bước tới trước mặt Liêu Gia Miên, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt nhóc: "Vì anh không chỉ là tùy tùng nhỏ của em, anh còn là anh trai của em nữa."

Liêu Gia Miên ngơ ngác nhìn Vu Thừa.

Vu Thừa tháo khăn nhỏ của nhóc ra, rửa sạch rồi lau mặt cho nhóc: "Em biết tại sao anh phạt em không?"

Liêu Gia Miên vừa khóc vừa trả lời: "Vì... vì em làm đổ cháo."

Nhóc thở phì phò nói: "Tất cả là do cháo, tất cả là lỗi của cháo!"

"Còn vì em nói dối nữa." Vu Thừa không nói với Liêu Gia Miên rằng bây giờ thức ăn quan trọng như thế nào, những chuyện này, đợi ra ngoài để Liêu Gia Miên tự mình thấy, sẽ tốt hơn là cậu nói một cách khô khan bây giờ.

Liêu Gia Miên dần ngừng khóc, nghẹn ngào nói: "Vậy... vậy em không nói dối nữa."

"Được." Vu Thừa bế nhóc lên, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân đau nhức của nhóc: "Vậy em không cần phải đứng phạt nữa."

Liêu Gia Miên choáng váng bởi sự bất ngờ này: "Thật... thật sao ạ?"

"Ừ."

Liêu Gia Miên nín khóc mỉm cười: "He he... He he he... Em biết ngay tùy tùng nhỏ của em là người nghe lời em nhất mà."

Vu Thừa hỏi nhỏ: "Lát nữa anh sẽ đưa em rời khỏi đây, em có sợ không?"

Liêu Gia Miên lập tức ôm chặt Vu Thừa: "Tại sao phải đi ạ?"

Ở trong lòng Liêu Gia Miên, nơi này là nơi an toàn nhất.

Bên ngoài có xác sống và cả kẻ xấu, ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.

"Vì nơi này đã bị phát hiện rồi, chúng ta chỉ có thể rời đi thôi."

Thức ăn trong biệt thự biến mất một cách kỳ lạ, đám người hầu đã nghi ngờ họ rồi.

Liêu Gia Miên chu môi: "Vậy chúng ta đi đâu bây giờ?"

Vu Thừa đặt Liêu Gia Miên xuống, trầm giọng nói: "Trở về biệt thự."

Liêu Gia Miên mở to miệng ngạc nhiên.

Vu Thừa nghĩ nhóc sẽ sợ, nhưng ánh mắt của Liêu Gia Miên lại dần trở nên phấn khích: "Hiệp… Hiệp sĩ Khô Lỗ nằm vùng!"

Vu Thừa: "…Ừm."

Liêu Gia Miên hưng phấn nắm chặt nắm đấm nhỏ: "Hiệp sĩ Khô Lỗ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

Vu Thừa thấy cậu nhóc đầy phấn khởi như vậy, khóe mắt cậu hiện lên vài phần ý cười, nhắc đi nhắc lại sau khi rời khỏi đây Liêu Gia Miên phải làm thế nào.

Liêu Gia Miên nghe vài lần rồi mất kiên nhẫn, Vu Thừa mới nói đến nửa câu đầu: "Ra ngoài phải..."

Cậu nhóc gật gù tiếp tục câu nói: "Không nói chuyện, theo sát anh, anh ở đâu em ở đó..."

"Hiệp sĩ Khô Lỗ đã nhớ hết rồi!"

Vu Thừa nhìn khuôn mặt tròn trĩnh của cậu nhóc phồng lên theo từng lần mở miệng, không nhịn được mà véo nhẹ một cái.

Cảm giác còn tốt hơn cậu tưởng tượng.

Liêu Gia Miên vội vàng che mặt, mở to mắt ngạc nhiên, khuôn mặt mang theo vẻ khó hiểu và ấm ức.

Đường đường là một hiệp sĩ Khô Lỗ như nhóc! Chẳng có lỗi gì lại bị véo má!