Vu Thừa kéo tay nhóc ra, lấy nước từ không gian ra để rửa tay cho nhóc: "Không sao đâu."
Liêu Gia Miên nghiêng đầu nhìn Vu Thừa: "Anh ơi, anh cũng sợ ạ?"
Tay Vu Thừa khựng lại: "Ừ, anh sợ."
Sợ không bảo vệ được nhóc con.
Nhóc còn quá nhỏ, nếu những người kia thật sự xông vào, cậu không chắc có thể bảo vệ được nhóc.
Trong lòng ấm áp, Liêu Gia Miên chui vào lòng cậu, hai tay nhỏ bụ bẫm ôm chặt eo anh: "Anh ơi đừng sợ, hiệp sĩ Khô Lỗ sẽ bảo vệ anh."
"Đợi hiệp sĩ Khô Lỗ lớn lên, hiệp sĩ sẽ đi tiêu diệt hết bọn xấu, lúc đó anh chỉ cần làm tùy tùng nhỏ của em, nghe lời chỉ huy của em là được."
"Đi theo hiệp sĩ Khô Lỗ, em sẽ cho anh ăn ngon uống tốt!"
Vu Thừa sửa đúng lời nhóc: "Là ăn ngon mặc đẹp."
Liêu Gia Miên chu miệng: "Cũng giống nhau thôi."
Vu Thừa rũ mắt nhìn nhóc, gương mặt dịu lại hẳn.
Cậu bế Liêu Gia Miên đặt lên ghế, xắn tay áo chuẩn bị nấu bữa sáng.
Liêu Gia Miên không ngồi yên, mông như có lông, cứ lắc lư trên ghế nhỏ. Nhóc thấy Vu Thừa đang nấu cháo không nhìn nhóc, liền lén lút đứng lên, đi quanh quẩn trong gara.
Gara nhỏ không lớn, nhóc đi dạo một lúc là hết.
Nhóc chán, lại ngồi lên xe trẻ em, lái xe quanh gara.
Vu Thừa không quan tâm nhóc, lâu rồi nhóc chưa lái xe, lái một hồi không phanh kịp, đυ.ng vào nồi cháo mới nấu.
Mặt Vu Thừa tối sầm lại, mặt Liêu Gia Miên tái nhợt.
"Em, em..." Liêu Gia Miên không biết nghĩ gì, mắt sáng lên: "Là chiếc xe tự đυ.ng vào!"
Vu Thừa nhấc Liêu Gia Miên ra khỏi xe, chỉ vào xe nói: "Em bảo nó đυ.ng lại lần nữa cho anh xem."
Liêu Gia Miên hoảng hốt mở to mắt, thấy Vu Thừa nhìn mình, nhóc chột dạ cúi đầu: "Vậy, vậy phải để em ngồi lên nữa..."
Nhóc càng nói giọng càng nhỏ, Vu Thừa hỏi: "Bây giờ là ai đυ.ng vào?"
"Em đυ.ng." Liêu Gia Miên nắm lấy áo Vu Thừa, dùng giọng hơi làm nũng nói: "Xin, xin lỗi mà, lần sau em sẽ không như thế nữa."
Vu Thừa chỉ vào góc tường: "Phạt đứng."
Liêu Gia Miên không vui: "Em đã xin lỗi rồi, sao anh còn phạt đứng em?"
"Làm sai phải bị phạt, xin lỗi hay không cũng phải bị phạt."
Liêu Gia Miên cảm thấy mình bị lừa, người làm sai bây giờ còn hung dữ hơn cả Vu Thừa: "Vậy em không xin lỗi nữa, anh trả lại lời xin lỗi vừa nãy cho em!"
"Được thôi." Vu Thừa đồng ý, lại nói: "Cởϊ qυầи ra."
Liêu Gia Miên cảnh giác lùi mấy bước, hai tay nhỏ nắm chặt cạp quần: "Không cởi!"
Bây giờ nhóc lại thông minh: "Chắc chắc anh muốn đánh mông em!"
Vu Thừa nhướng mày hỏi: "Sao em biết?"
Chắc là từ nhỏ đến lớn Liêu Gia Miên chưa từng bị đánh.
Liêu Gia Miên thở hồng hộc nói: "Em không ngốc! Trên tivi đều nói hết rồi! Trẻ con làm sai sẽ bị đánh mông!"
Vu Thừa nhìn nhóc: "Em còn biết mình làm sai?"
Liêu Gia Miên lập tức mất hết khí thế.
Nhóc nắm lấy cạp quần, vặn vẹo eo nhỏ bụ bẫm đi tới, cất giọng mềm mại: "Anh ơi, lời vừa nãy em nói là lời trong lúc tức giận, lời xin lỗi... em không lấy lại nữa nhé?"
Vu Thừa không nói gì, Liêu Gia Miên lập tức lại có chút can đảm.
"Em đường đường là hiệp sĩ Khô Lỗ, chẳng lẽ không nói được lời xin lỗi sao."
Nhóc bước từng bước đến góc tường, vừa đi vừa nói lớn: "Em đã muốn thử xem bị phạt đứng là thế nào từ lâu rồi! Lần này thử luôn! Ai cũng đừng ngăn em!"
Sau khi đến góc tường, nhóc đứng thẳng người, mông nhỏ mập mạp nhô lên, bụng hơi nhô ra phía trước, toàn thân đầy mỡ trẻ con, khiến người ta nhìn mà muốn đưa tay ra nựng.
"Em đứng rồi đó nha, em đang đứng đó nha."
Trong mắt Vu Thừa toát lên ý cười, cậu đứng dậy dọn dẹp mớ hỗn độn, lại nấu nồi cháo mới.