Vu Thừa nhẹ nhàng nắm tay Liêu Gia Miên, mắt vẫn dán chặt vào cửa cuốn.
"Cửa này mở thế nào?"
"Đập vỡ hay cắt đều được mà." Giọng nói của hầu gái đầy nóng nảy.
Gã vệ sĩ được Liêu Gia Miên gọi là To Con tên Cuồng Tiếu Vũ cười lớn, nói: "Phải tìm ra cậu chủ nhỏ thôi."
Gã nói: "Chúng ta cần xe."
Thức ăn là thứ yếu, xe mới là quan trọng nhất.
Không mở được cửa cuốn hoàn toàn, xe không thể ra ngoài, nếu họ muốn cố gắng cạy cửa cuốn, động tĩnh lớn thời gian lâu, nguy hiểm quá cao.
Tìm Liêu Gia Miên để mở gara nhỏ là cách an toàn nhất đối với họ lúc này.
Gara nhiều xe, nhưng người chạy trước đã làm gara bừa bộn, xe sang đầy gara hoặc là lốp bị xịt, hoặc là đầu xe bị lõm, giờ cả gara chỉ có chiếc xe việt dã trong gara nhỏ này là có thể chạy được.
"Thằng súc sinh đó chạy lâu rồi."
Cuồng Tiếu Vũ hỏi hầu gái, "Chạy thế nào? Ai dẫn chúng chạy?"
Giọng hầu gái cứng lại.
Cuồng Tiếu Vũ nhìn chằm chằm vào gara, "Rất có khả năng chúng vẫn còn ở đây."
Để tìm đồ ăn, họ đã lục soát mọi nơi trong biệt thự mà họ có thể lục soát, không tìm thấy đồ ăn càng không tìm thấy người.
Điều đó có nghĩa là, khả năng cao hai đứa nhỏ đó đang trốn ở đây.
Những gì gã nghĩ tới, mọi người được gã nhắc nhở cũng nghĩ tới.
Hầu gái là người đầu tiên không kìm được, trong giọng nói ép thấp tràn đầy lửa giận, "Chúng mày ở trong đó đúng không? Ra đây! Ra đây cho tao!"
"Mẹ kiếp! Thằng súc sinh, tao cứ tưởng mày ngu, ai ngờ mày lại lắm mưu mẹo thế! Đưa đồ ăn ra đây!"
"Đừng kêu nữa, dù chúng có ở đây cũng không ra ngoài đâu." Lời của Cuồng Tiếu Vũ mang đầy ý cảnh báo, "Tôi không muốn lại dẫn lũ xác sống đến."
Nữ hầu im lặng, có người hỏi: "Bây giờ phải làm gì đây?"
"Về thôi." Giọng Cuồng Tiếu Vũ hơi trầm xuống, "Về trước rồi tính tiếp."
Mọi người im lặng, như thể hiểu điều gì đó, đồng thanh đáp: "Được."
Tiếng bước chân dần xa, Liêu Gia Miên thở phào nhẹ nhõm, định nói gì đó nhưng bị Vu Thừa bịt miệng.
Vu Thừa nhìn chằm chằm cánh cửa cuốn, ánh mắt lạnh lùng.
Bọn họ rời đi quá dễ dàng, ngay cả nữ hầu cũng không phản đối, chuyện này không đúng chút nào.
Liêu Gia Miên nhận ra điều gì đó, cậu nhóc nhăn mặt, có chút tức giận.
Bọn người lớn này thật là quỷ kế đa đoan, ngay cả trẻ con cũng gạt!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Liêu Gia Miên đứng đến mức mỏi chân, nhưng nhóc không muốn rời xa Vu Thừa.
Vu Thừa không còn bịt miệng nhóc nữa, nhóc cũng nắm chặt tay Vu Thừa.
Nhóc muốn bảo vệ anh mình.
Bài hát bên ngoài cửa cuốn đột ngột dừng lại, Vu Thừa đoán là điện thoại hết pin.
Vu Thừa và Liêu Gia Miên vẫn không dám phát ra tiếng động, chẳng bao lâu sau, từ ngoài cửa cuốn vọng lại tiếng bước chân rất nhẹ, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Liêu Gia Miên cho rằng đó lại là âm mưu quỷ kế của đám người lớn, nhóc tự bịt miệng mình, sợ mình không kìm được mà hét to.
Vu Thừa áp tai vào cửa cuốn, lắng nghe cẩn thận một lúc, rồi thở phào nhẹ nhõm, nói khẽ với Liêu Gia Miên: "Không sao rồi."
Liêu Gia Miên thả bàn tay bụ bẫm xuống, chạy lạch bạch đến bên Vu Thừa, luồn tay nhỏ vào lưng cậu, "Ướt rồi, anh phải thay áo thôi."
Lúc nãy nhóc đã để ý thấy áo của Vu Thừa đã bị mồ hôi thấm ướt.