Cậu buộc phải đánh thức cậu nhóc dậy, khi Liêu Gia Miên vẫn còn mơ màng, lấy bô trẻ em từ không gian ra.
Đây là bô mà Liêu Gia Miên dùng khi còn nhỏ, lúc lớn hơn một chút, dù không dùng bô nữa, Liêu Gia Miên cũng không cho ai lấy bô ra khỏi phòng.
Liêu Gia Miên mơ màng đi vệ sinh xong, hai tay nhỏ đỡ vai Vu Thừa, đầu nhỏ tựa vào cổ cậu, để cậu mặc quần cho mình.
"Ầm!" Bên ngoài vang lên tiếng va chạm lớn, Liêu Gia Miên giật mình, hoàn toàn tỉnh táo.
Không biết nhóc mơ thấy gì, nhìn xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mơ hồ và có chút hoảng loạn, "Nhà vệ sinh, nhà vệ sinh sập rồi?"
Vu Thừa khựng tay lại, không nhịn được cười.
Tiếng va chạm giống như một chốt mở, hoàn toàn phá vỡ sự im lặng của gara.
"Khốn kiếp! Anh đang làm gì vậy?"
"Đi mai đi mau! Khó khăn lắm mới tìm được một chiếc xe có thể chạy!"
"Đợi tôi với chứ! Tôi còn chưa lên xe mà!"
Tiếng động cơ xe khởi động, như đâm vào thứ gì đó, phát ra vài tiếng thình thịch.
Người bị bỏ lại không nhịn được chửi thề.
"Tiếp tục tìm! Không tìm được chúng ta sẽ chết hết ở đây."
"Hu hu hu, tôi muốn về, tôi không đi nữa, chết đói còn hơn bị xác sống cắn chết."
"Đừng khóc nữa, cô muốn thu hút tất cả xác sống đến đây sao?"
"Xác sống tới rồi, bật nhạc! Mau bật lên!"
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong gara, thu hút phần lớn xác sống.
"Trong gara nhỏ có xe!" Không biết ai hét lên, ánh mắt Vu Thừa trở nên lạnh lùng.
Cậu thu xe việt dã và những thứ cậu lấy ra vào lại không gian, chỉ để lại một chiếc xe trẻ em trong gara, sau đó nắm lấy con dao nhỏ từ nhà bếp, bảo vệ Liêu Gia Miên sau lưng mình.
Liêu Gia Miên mím chặt môi, không dám phát ra một tiếng động.
Tiếng bước chân hỗn loạn và dồn dập tiến lại gần, có người chửi thề, "Mẹ nó chứ! Cửa này mở thế nào đây?"
"Chỉ có dấu vân tay của cậu chủ nhỏ và chú Hồng mới mở được thôi."
Vu Thừa nhận ra giọng nói này là của người nữ hầu trước đây.
Có người không chịu nổi nói: "Đừng chửi khó nghe như vậy, chưa chắc là tụi nhỏ lấy thức ăn mà."
"Đúng thế, cậu chủ nhỏ chỉ có chút xíu, tên nhóc bên cạnh cũng chỉ mới mười một tuổi, hai đứa nhỏ có thể lấy được bao nhiêu thứ chứ? Tôi thấy rõ ràng là có người nào đó ăn mảnh, còn không biết xấu hổ muốn đổ lỗi cho hai đứa nhỏ." Người nói có vẻ có xích mích với nữ hầu, lời nói đầy tính công kích.
"Nếu tôi giấu đồ ăn thì cần gì phải chạy? Đồ ăn nhiều như thế đủ để tôi ngồi chờ cứu viện ở đây rồi, cần gì phải liều mạng đến đây chứ?" Nữ hầu chửi thề, "Con mẹ nó chứ, anh vừa béo như lợn vừa ngu như lợn vậy! Tôi đã nói rồi, khi tôi đến kho lương thực chỉ có bọn nhóc kia ở đó, những người khác trong biệt thự không lấy, đồ ăn không phải bọn chúng giấu thì còn ai giấu nữa, chẳng lẽ là quỷ sao?"
"Huống chi tên nhóc vừa gầy vừa đen kia còn đột nhiên đuổi chúng ta ra khỏi biệt thự, chắc chắn là đã biết tận thế sắp đến, đề phòng chúng ta chứ sao? Nếu không sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?" Phải đến sau cùng nữ hầu mới nghĩ thông chuyện này.
Người bị chửi không chịu yếu thế nói: "Vậy cô nói xem bọn nhỏ giấu đồ ăn ở đâu? Cả biệt thự từ trên xuống dưới, nơi nào chúng ta chưa lục soát chứ?"
"Ở đây." Một giọng nam cực thấp vang lên, những người bên ngoài cửa cuốn im lặng, tất cả đều nhìn chằm chằm vào gara nhỏ.
"To con." Liêu Gia Miên phồng má lẩm bẩm.
To Con là vệ sĩ của nhóc, nhưng nhóc không thích gã, nhưng To Con là người do kẻ đó sắp xếp, ngay cả chú Hồng cũng không thể đuổi gã đi được.
Nhóc nhận ra giọng nói này là của To Con.