Chương 6-1: Nguy hiểm! Bị theo dõi rồi

Liêu Gia Miên vui vẻ nghĩ đến chuyện sau khi chú Hồng quay lại, càng nghĩ càng vui, gật gù đắc ý, "Chú Hồng về nhất định sẽ đuổi hết xác sống trong biệt thự đi, sau đó đến đón chúng ta về nhà."

"He he... Chúng ta cùng về nhà, em là cậu chủ nhỏ, anh là anh trai, chú Hồng là quản gia, chúng ta cùng sống trong biệt thự! Đuổi hết xác sống xấu xa ra ngoài!"

Tư duy của trẻ con rất bay bổng, nhóc lại nói tiếp: "Anh ơi, anh đã bao giờ thấy chú Hồng tức giận chưa? Chú ấy mà kích động, mắt sẽ trợn tròn lên, nhưng không hề dữ chút nào, mọi người trong biệt thự đều sợ chú Hồng, chỉ có em là không sợ!"

Vu Thừa lặng lẽ lắng nghe, đợi đến khi Liêu Gia Miên nói khô cả miệng, cậu đưa cho nhóc ly sữa đã pha, "Uống sữa đi, uống xong thì ngủ."

Liêu Gia Miên uống sữa vẫn không yên, "Anh ơi, anh có ngủ với em không? Anh có ngủ với em không?"

Vu Thừa không đáp, mặt Liêu Gia Miên nghiêm lại, miệng dính đầy bọt sữa nói liên tục, "Em là cậu chủ nhỏ của anh, em ra lệnh cho anh, anh phải ngủ với em!"

Nhóc lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Cậu chủ đây đã tắm rửa sạch sẽ rồi, anh ngủ với em không thiệt đâu!"

Vu Thừa: "..."

"Anh chưa nói là không ngủ cùng."

Dù ghế sau rộng rãi đến đâu cũng không thoải mái bằng giường lớn của Liêu Gia Miên, cậu vốn định chừa ghế sau cho mình nhóc ngủ.

Còn cậu, ngủ ở đâu cũng được, dù sao cậu cũng luôn sống như thế.

"Có mà!" Liêu Gia Miên rất thông minh, biết Vu Thừa không đáp là không muốn ngủ cùng, nhóc không để cậu lừa đâu.

Vu Thừa không phản bác, cậu lấy đi ly sữa đã uống cạn của cậu nhóc, bảo nhóc đi súc miệng.

Liêu Gia Miên để giày ở chỗ vừa tắm, nhóc đung đưa đôi chân nhỏ mũm mĩm, "Không có giày, không có giày, không đưa cho em giày nữa là em nhảy xuống đó nha. Trên đất rất bẩn, Đô Đô cũng sẽ bẩn đấy nhé."

Vu Thừa tròng đôi dép lê trong nhà vào chân nhỏ của Liêu Gia Miên, nhìn đôi chân trắng mịn màng của nhóc, cuối cùng cũng không kìm được mà bóp nhẹ.

Liêu Gia Miên bị bóp có chút nhột, cười khúc khích né tránh.

Đánh răng xong, Liêu Gia Miên kéo Vu Thừa vào trong xe.

Dù ghế sau có rộng đến đâu cũng không đủ chỗ cho hai đứa trẻ nằm song song, Vu Thừa chỉ đành nằm nghiêng ôm Liêu Gia Miên.

Cậu tưởng rằng Liêu Gia Miên sẽ chê cậu cứng nhắc, nhưng cậu nhóc lại hào hứng rúc vào lòng cậu, đôi tay mũm mĩm ôm chặt lấy một cánh tay của cậu, không lâu sau đã ngủ ngon lành.

"Anh ơi... hì hì..." Cậu nhóc vừa ngủ vừa cười, Vu Thừa nhẹ nhàng áp trán vào trán nhóc, khẽ nói: "Ừ, em trai."

Liêu Gia Miên không biết có nghe thấy không, nhưng khóe miệng càng nhếch cao hơn.

Vu Thừa tưởng rằng đêm nay chắc là cậu sẽ không ngủ ngon được, nhưng không ngờ lúc mở mắt ra đã là sáu giờ sáng.

Cậu nhìn đồng hồ đeo tay của Liêu Gia Miên để xác nhận thời gian, rồi nhẹ nhàng ngồi dậy, bỗng cảm thấy có lực cản ở eo, cúi đầu nhìn thì thấy tay nhỏ của Liêu Gia Miên.

Liêu Gia Miên ngủ rất ngon, miệng nhỏ phấn khởi hơi hé mở, bờ má núng nính ửng đỏ, nhìn giống như em bé trong tranh Tết, đáng yêu vô cùng.

Vu Thừa cố gắng gỡ tay của Liêu Gia Miên ra, nhưng vừa động, Liêu Gia Miên trong giấc ngủ đã nhíu mày, miệng nhỏ mím lại, trông rất hung hăng.

Vu Thừa suy nghĩ rồi nằm lại, cậu nhìn lên trần xe, suy nghĩ miên man.

Không biết đã qua bao lâu, Liêu Gia Miên bỗng nhíu mày, thân hình mũm mĩm xoay qua xoay lại trong lòng Vu Thừa, rầm rì điều gì đó.

Vu Thừa lắng nghe kỹ, lập tức sắc mặt thay đổi.

Liêu Gia Miên đang lẩm bẩm tìm nhà vệ sinh.