Chương 4-2:

Liêu Gia Miên chỉ cảm thấy trên đầu ấm áp, khi nhóc hoàn hồn thì Vu Thừa đã chui ra ngoài rồi.

Nhóc đưa tay sờ chỗ mà Vu Thừa vừa xoa, không nhịn được cười lộ ra hàm răng trắng muốt, "Xác sống ngốc không cúi được, không cúi được ha ha ha..."

"Ngươi không bắt được bổn Ma Vương đâu! Không bắt được, không bắt được! Lêu lêu lêu..."

Ngoài cửa cuốn lại vang lên tiếng giọng trẻ con đầy ngạo nghễ, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ của Liêu Gia Miên lập tức tắt ngúm, nhóc vỗ ngực như vừa trải qua một kiếp nạn, "May mà anh ấy ngốc không nhận ra giọng của mình, không thì hiệp sĩ Khô Lỗ mình đây mất mặt lớn rồi."

Nhóc ngồi xổm xuống, hai tay chống lên má phúng phính, thở dài nói khẽ, "Sao mình hồi ba tuổi có thể ngây ngô như vậy chứ, may mà giờ mình đã năm tuổi rồi."

Quả bóng nhỏ là món đồ chơi mà nhóc thích nhất khi ba tuổi, may là giờ nhóc đã lớn, không chơi những đồ chơi ngây ngô như thế nữa.

Nhóc nhìn chằm chằm hướng Vu Thừa rời đi, lo lắng nói, "Sao anh còn chưa về? Anh đi lâu lắm rồi đấy…"

Thực tế, Vu Thừa mới rời khỏi gara nhỏ được một phút, còn chưa kịp đi đến trạm rửa xe.

Hầu hết xác sống trong gara đã bị quả bóng nhỏ dẫn đi, cách đó không xa còn có xác sống lảo đảo chạy về phía quả bóng.

Vu Thừa nhẹ nhàng né qua, bước chân nhẹ nhàng không dám phát ra một tiếng động nào.

Đợi xác sống chạy xa rồi, cậu mới tiếp tục đi về phía trạm rửa xe.

Mặt đất trong gara đầy máu, cậu đi lại cẩn thận, né tránh những vết máu trên đất, đột nhiên nghe thấy tiếng kéo lê rõ ràng bên tai.

Tim cậu chợt khựng lại, dừng chân lại ngay, không dám nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

"Xoạt..."

Một xác sống chỉ còn lại nửa người xuất hiện trước xe.

Nó không có chân, chỉ có thể dùng tay chống đỡ cơ thể tiến về phía trước, mỗi khi nó di chuyển một bước, tai nó lại khẽ rung, như đang nghe động tĩnh gì đó.

Đột nhiên, nó dừng lại, đầu chậm rãi lắc trái lắc phải, đôi mắt trắng dã nhiều lần lướt qua người Vu Thừa.

Vu Thừa đứng yên trước gương xe, cách xác sống chỉ một bước.

Cậu nín thở, trán đổ mồ hôi hột.

Con xác sống trước mắt vì không còn hai chân, tai gần sát mặt đất hơn nên nhạy cảm hơn với động tĩnh trên mặt đất.

Cậu đoán chắc là con xác sống này đã nghe thấy tiếng bước chân của mình.

Có lẽ không nghe thấy gì nữa, nửa người xác sống quay đầu, tiến thẳng về phía Vu Thừa.

Cậu khẽ nhấc chân lên, định chạy trốn.

Cậu không phải không thể chạy nhanh hơn con xác sống này, chỉ là nếu cậu bỏ chạy, tiếng bước chân khó tránh khỏi sẽ to hơn, cậu sợ rằng sẽ thu hút những con xác sống khác.

Cậu nghĩ, nếu không bị phát hiện thì tốt nhất, nhưng bây giờ xem ra, không còn cách nào khác rồi.

Cậu từ từ lùi chân lại, ngay khi mũi chân sắp chạm đất thì từ xa vang lên giọng giả vờ cầu xin của Liêu Gia Miên, "A! Bị bắt rồi! Đại Ma Vương bị bắt rồi!"

"Liêu Gia Miên quá mạnh, Đại Ma Vương thua rồi! Liêu Gia Miên quá mạnh, Đại Ma Vương thua rồi…"

Một câu ngắn gọn nhưng mang theo niềm vui sướиɠ không thể che giấu, liên tục lặp lại, khiến người khác không thể không chú ý.

Vu Thừa: "…"

Nghe thấy tiếng động, xác sống không chút do dự quay người lao về phía đó.

Vu Thừa đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, khẽ cười không thành tiếng.

Cậu bước về phía trước, cẩn thận hơn vài phần so với trước.