Vu Thừa giật giật khoé môi, đánh nhau thì cậu biết, nhưng an ủi người khác thì thật sự không làm được.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể khô khốc nói một câu, "Anh đi lấy nước."
Liêu Gia Miên mở to mắt, như một con mèo không xương trườn theo khe cửa ra ngoài.
Vu Thừa tưởng rằng Liêu Gia Miên vẫn chưa từ bỏ ý định, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, cảm giác bực bội trong lòng lại trỗi dậy.
Liêu Gia Miên chống nạnh, tức tối nói, "Tôi! Phải giám sát anh!"
Vu Thừa ngẩn ra, cảm giác bực bội trong lòng lập tức tan biến, "Được."
Cậu lấy một quả cầu nhỏ ra khỏi không gian, mắt Liêu Gia Miên sáng lên, "Anh cũng có cái này hở? Tôi cũng có đấy!"
"Quả cầu của tôi rất khó bắt, tôi vừa tới gần thì nó đã cố ý chạy xa, còn nói tôi mãi mãi không bắt được nó!"
"Đường đường là hiệp sĩ Khô Lỗ, sao có thể không bắt được một quả cầu chứ?" Liêu Gia Miên đắc ý ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên rất cao, "Tôi không chỉ bắt được nó, còn đánh cho nó khóc thét, liên tục cầu xin tha thứ!"
Vu Thừa liếc nhìn Liêu Gia Miên, khóe miệng nở một nụ cười không dễ thấy, "Đây là quả cầu của nhóc."
"A?" Liêu Gia Miên trợn mắt, nụ cười đắc ý trên mặt biến mất, "Anh, anh muốn chơi với nó sao?"
Vu Thừa không gật đầu cũng không lắc đầu.
"Anh đừng có chơi." Liêu Gia Miên đưa bàn tay mũm mĩm toan chộp lấy quả cầu, cố tỏ ra bình tĩnh, "Bên ngoài toàn là xác sống, âm thanh của nó sẽ thu hút xác sống đến đây."
Nhóc căng mặt nhỏ, cố gắng học theo giọng điệu của người lớn, "Anh, anh phải nghe lời! Đừng chơi nữa!"
Vu Thừa cầm quả cầu tránh khỏi tay nhóc, "Anh muốn dùng nó để đánh lạc hướng xác sống, nhóc trốn ở đây không được phát ra bất kỳ tiếng động nào, nếu có xác sống đập cửa, nhóc phải trốn vào trong xe."
Cậu vừa nói vừa mở cửa cuốn, cửa cuốn phát ra tiếng kêu lách cách, xác sống đang lang thang bên ngoài lập tức dừng lại, ùn ùn kéo về phía này.
Cửa cuốn chỉ mở cao khoảng nửa mét rồi dừng lại.
Cửa cuốn vừa dừng, âm thanh liền tắt.
"Cùm cụp cùm cụp..." Một quả cầu nhỏ lăn theo khe cửa ra ngoài, lăn đến chân một xác sống rồi dừng lại.
Xác sống nghe thấy âm thanh cùm cụp phát ra từ dưới chân, vừa cúi đầu vừa nghiêng tai nghe ngóng.
Đột nhiên, quả cầu nhỏ lùi lại một bước, một đám xác sống như bị bật công tắc, đầu lại nghiêng đi.
"Ha ha ha! Đến bắt ta đi!"
Giọng nói trẻ con vang dội, kiêu ngạo của Liêu Gia Miên vang vọng khắp gara, đồng thời, quả cầu nhỏ lăn lách qua kẽ chân của xác sống vượt ra ngoài vòng vây.
"Grào!" Đám xác sống phát ra âm thanh không rõ ý nghĩa như bị chọc giận, lao về phía quả cầu nhỏ.
Liêu Gia Miên che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lại, kẽ ngón tay mở to, đôi mắt đen láy xuyên qua khe hở nhìn Vu Thừa, lắc đầu hoảng loạn nói, "Không phải tôi không phải tôi! Đó là đại ma vương Khô Lỗ bị tà ám! Không phải hiệp sĩ Khô Lỗ!"
Trong mắt Vu Thừa hiện lên ý cười đậm hơn: "Ừm, không phải nhóc."
Cậu thừa nhận một cách dứt khoát, ngược lại khiến Liêu Gia Miên bất an, "Anh không thấy giọng nói xấu xa này có chút quen thuộc sao?"
"Quả thật có chút quen thuộc..." Vu Thừa nảy ra ý định trêu chọc Liêu Gia Miên, nhìn vẻ mặt lo lắng của nhóc mới nói: "Nhưng anh không nhớ ra là của ai."
Liêu Gia Miên tin tưởng, nhóc cố nén không để bản thân cười thầm, "Anh... Anh đi lấy nước đi, tôi sẽ ở đây giám sát anh."
Vu Thừa gật đầu, trước khi cúi người chui ra ngoài lại quay đầu nhìn Liêu Gia Miên, không nhịn được đưa tay xoa đầu nhóc, "Đừng sợ, xác sống không biết cúi người, chúng không chui vào được đâu."