Chương 31: Vương Giai xảy ra chuyện! . .

Thời Kiều Kiều bất ngờ nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát.

Nhưng điều làm cô ngạc nhiên là Triệu Nguyệt Nguyệt vẫn còn sống.

Chỉ là cả người bị tra tấn rất nặng, toàn thân đầy vết thương.

Triệu Nguyệt Nguyệt nhìn thấy hai người họ tới, lập tức như nắm lấy cọng rơm cứu mạng kêu lên: “Anh ơi, cứu em với…”

Tuy nhiên, Mộ Từ vẫn vô cảm, thậm chí không thèm nhìn cô ta.

Cảnh sát hỏi hai người có quen nhau không.

Thời Kiều Kiều lắc đầu cho biết không thể tìm thấy người bạn thân nhất của mình trong số các nạn nhân.

Cảnh sát chỉ có thể đưa ra vài lời an ủi.

Nhóm người này có rất nhiều vụ án trên tay, nếu không tìm ra sớm thì chắc chắn còn nghiêm trọng hơn thế.

Thời Kiều Kiều tỏ ra buồn bã nhưng khi rời đi, cô đã kéo cảnh sát sang một bên và bí mật lập biên bản.

Cô nói cho cố ấy biết rằng Triệu Nguyệt Nguyệt rất thân thiết với nhóm tội phạm và cố ý tỏ ra cô ta là nạn nhân.

Triệu Nguyệt Nguyệt bất lực nhìn hai người họ rời đi, trong khi cô ta nhận thấy viên cảnh sát đang thẩm vấn cô ta đột nhiên thay đổi thái độ.

Trần Vĩ Tài bị giam ở phòng bên mỗi lần nhắc đến Triệu Nguyệt Nguyệt đều nghiến răng nghiến lợi muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.

Nếu không phải cô ta, anh trai của anh sao có thể chết bi thảm như vậy, làm sao anh lại có thể rơi vào hoàn cảnh như vậy?

Cô ta là một ngôi sao chổi xu xẻo và cho dù cô ta không phải là đồng phạm của anh đi nữa, bọn họ cũng sẽ đưa cô ta cùng vào.

Vì vậy, khi cảnh sát hỏi về mối quan hệ của anh với Triệu Nguyệt Nguyệt, anh khẳng định Triệu Nguyệt Nguyệt là bạn gái của anh và cô ta biết mọi thứ cùng với anh.

Hiện tại tài nguyên khan hiếm, đừng nghĩ đến việc đi tù, sẽ bị bắt đi làm cu li.

Còn những người có tính phạm tội nghiệm trọng như Trần Vĩ Tài và Triệu Nguyệt Nguyệt bị kéo xuống nước đều được coi kỹ rất nhiều.

Từ đó trở đi, trong khu cư xá Thiên Thái không còn có người tên Triệu Nguyệt Nguyệt.

Sau khi trở về, Thời Kiều Kiều không quên đem cái tin tức tốt này chia sẻ cho Đường Vi.

Sau khi giải quyết thành công vấn đề lớn của mình, ba người quyết định ăn mừng.

Đường Vi góp ba gói mì ăn liền, hai hộp thịt đóng hộp, một chai "Lao Ganma" và ba quả trứng.

Mộ Từ thì lấy ra một hộp bông tuyết thịt bò, hai túi bao cá tử phúc, một bao khoai tây chiên giòn.

Không thể lấy rau tươi ra ngoài nhưng trong tủ lạnh có rất nhiều loại rau đã đông lạnh sẵn.

Lúc Mộ Từ đang làm nồi lẩu, hai người bọn họ mỗi người đứng vây quanh anh.

Khi tất cả nguyên liệu được cho vào, nó bắt đầu sủi bọt.

Hai người bọn họ nuốt nước bọt nhanh hơn!

Lúc này Vương Giai đã gửi một đoạn video.

Trong video, Vương Giai đang khoe món kem mình làm.



Thời Kiều Kiều hướng camera về Mộ Từ với vẻ mặt vô cảm.

Không, đây là món Malatang mà Mộ Từ đang làm.

KO trực tiếp.

Vương Giai lập tức thèm ăn hét lên: "Một người anh trai vừa đẹp trai, lại nấu ăn ngon, tôi đi đâu mà tìm được người như vậy đây? Bây giờ tôi ra ngoài bắt cóc thì có muộn không?"

Vừa dứt lời đã bị mẹ Vương đánh đầu một cái.

Trong khi Vương Giai đang cười đùa thì Thời Kiều Kiều nghe thấy tiếng gõ cửa trong video.

Cô cũng không để bụng chuyện đó.

Nhưng chỉ sau vài phút, tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập, thậm chí cô còn có thể nghe rõ.

Ngay sau đó, tiếng kính vỡ chói tai vang lên ngay lập tức.

Máy quay liên tục rung chuyển và liên tục có những âm thanh đánh nhau, la hét.

Tim của Thời Kiều Kiều thắt lại.

Có chuyện xảy ra rồi.

Ba người nhanh chóng đi ra ngoài, lái xe rất nhanh dọc đường, nhưng vẫn chậm một bước.

Nhóm cướp vô cùng tức giận vì một số anh em của chúng đã chết và tra tấn ba người một cách điên cuồng.

Khi ba người chạy đến hiện trường thì thấy hai người đàn ông đang kéo Vương Giai, cha Vương mẹ Vương đang ôm con gái, mặt đất đầy vết máu kinh hãi.

Thời Kiều Kiều hai mắt đỏ hoe, dùng toàn lực ném thanh đường đao ra, lưỡi đao sắc bén, chém xuyên không khí, trong nháy mắt xuyên qua trái tim người đàn ông.

Người còn lại cũng bị Mộ Từ gϊếŧ bằng nỏ thép.

Mặc dù có nhiều tên cướp nhưng vũ khí của chúng chỉ là gậy gộc và dao rựa.

Khi tận mắt chứng kiến

Mộ Từ bắn xuyên sọ người đó, tất cả đều chết lặng, bất giác lùi lại.

Người cầm đầu nắm chặt dao, nghiến răng nghiến lợi thầm chửi rủa trong đầu.

Tên khốn kiếp họ Lý này, hắn ta không nói cho mình biết trong nhà này, lại có người giúp việc lợi hại như vậy, mà còn có nhiều loại vũ khí thế này.

Cái này khác với súng như thế nào?

Mộ Từ bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác, trong khi Thời Kiều Kiều và Đường Vi ở một bên, cố gắng không bỏ sót ai.

Khi kề dao vào cổ người cầm đầu, anh ta đã ném con dao đi và quỳ xuống đất cầu xin sự thương xót.

"Đừng gϊếŧ tôi, tôi bị người khác ra lệnh, chúng tôi bị buộc, phải làm như vậy."

Thời Kiều Kiều hỏi, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

"Đầu tiên là Lý Lương, hắn là người xúi giục chúng tôi làm thế. Thả tôi ra, tôi sai rồi." Người đàn ông vội vàng thú nhận kẻ đứng sau màng này, không còn kiêu ngạo như trước.

Sau khi nhận được câu trả lời, Thời Kiều Kiều gọn gàng cắt cổ không chút do dự.

Sau khi ba người xử lý bọn cướp xong, thấy Vương Giai quỳ dưới đất khóc, ôm thi thể mẹ Vương vào lòng.



Thời Kiều Kiều trong lòng rung động, nhanh chóng bước tới, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đầy vết xước của mẹ Vương, khó có thể nhìn ra dung mạo ban đầu của dì ấy.

Tim cô run lên, cô không thể nói tiếp được nữa.

Dì Vương vốn yêu thích cái đẹp nhất nhưng giờ đây dì ấy đã chết một cách đau đớn như vậy.

Nhưng bây giờ không phải lúc đau buồn, cha Vương vẫn còn sống.

Nhiều người nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.

Trên đường đi, cha Vương gồng mình đứng dậy nắm chặt tay Vương Giai.

“Giai Giai, đừng khóc… Sống tốt nhé…” cha Vương trong mắt tràn đầy dịu dàng, “Con đừng sợ, cha mẹ yêu con.”

Ông đưa tay ra như muốn lau nước mắt cho con gái lần nữa.

Nhưng vừa giơ tay lên, ông đã yếu ớt ngã xuống.

Vương Giai lập tức nắm lấy tay ông áp lên mặt mình.

Cô giật giật khóe miệng nói: "Cha, cha đừng lo lắng, con sẽ sống tốt."

Sau khi nghe lời hứa của con gái, cha Vương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm mà ra đi.

Vương Giai lao vào ôm xác cha, khóc hét ầm ĩ và ngất đi nhiều lần.

Thời Kiều Kiều đi cùng cô ấy cũng rất buồn bã, như bị một cục bông gòn chặn lại cổ họng.

Rõ ràng cách đây không lâu, bọn họ vẫn đang gọi video.

Chỉ một chút thôi, một chút nữa thôi.

Mộ Từ ôm chặt vai Kiều Kiều, lặng lẽ thở dài.

Sau khi nhiệt độ tăng cao, mỗi ngày có quá nhiều người chết, lò hỏa táng có khối lượng công việc khổng lồ nên tất cả các thi thể chỉ có thể tập hợp lại để xử lý.

Thời Kiều Kiều lén lút nhét hai bao thuốc lá cho người hỏa táng, thành công cho cha Vương mẹ Vương hỏa táng một mình.

Biệt thự ban đầu của Vương Giai chắc chắn không thể ở được nữa, không chỉ đầy xác chết, còn bị đập nát khắp nơi, không còn nhận dạng được nữa.

“Cửa đối diện nhà tôi vẫn còn trống, chúng ta hãy sống ở đó đi.” Đường Vi nói.

Thời Kiều Kiều gật đầu, không sao đâu, Vương Giai ở trạng thái này, sống một mình quá nguy hiểm.

Sau khi mang tro cốt đi, vài người cùng Vương Giai trở về biệt thự để thu dọn đồ đạc.

Trong biệt thự có rất nhiều thực phẩm dự trữ, mấy người lái hai chiếc ô tô, đi tới đi lui hai chuyến để vận chuyển hết về.

Khi ra đi, Vương Giai nhìn lại ngôi nhà cũ lần cuối, như muốn khắc sâu mọi thứ trước mắt vào trái tim mình.

Khi về đến nhà, mọi người đều kiệt sức.

Thời Kiều Kiều đang nằm trên giường thì nhìn thấy bảng nhiệm vụ được làm mới.

[Giá trị lòng biết ơn 2]

Lúc này trong lòng cô có nhiều cảm xúc lẫn lộn.