Chương 27: Trùng hợp, chúng ta đang tìm nhà này. .

Triệu Nguyệt Nguyệt lúc này sắp suy sụp, cô ta không bao giờ ngờ rằng chỉ vì một chút đồ ăn mà nữ nhân ốm yếu kia lại nhảy lầu tự tử!

Và tên ngốc đó, tại sao anh ta lại không thể kiểm soát được vợ của mình?

Nếu sớm biết như thế, tôi đã không nhờ vả anh ta bất cứ điều gì.

Bây giờ hình ảnh của tôi trong khu cư xá đã hoàn toàn bị hủy hết!

Nhưng bây giờ người phụ nữ đó đã chết, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để chuộc lỗi nên không ngừng gửi bản ghi âm cho nhóm chủ để giải thích.

"Tôi thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra hết."

"Đều là lỗi của tôi, lẽ ra tôi nên trả lại hết lương thực càng sớm càng tốt."

"Anh ấy nhét đồ ăn vào tay tôi rồi vội vàng rời đi. Tôi không biết anh ấy sống ở nhà nào. Vốn dĩ hôm nay tôi muốn hỏi mọi người trong nhóm chủ, nhưng..."

Giọng điệu của cô ta vô cùng đau khổ, cô ta mơ hồ có thể nghe thấy tiếng kêu nghẹn ngào của mình, như thể cô ta là nạn nhân.

Nhiều chó liếʍ láp trong nhóm cũng lên tiếng bênh vực cô ta, cho rằng Tiểu Nguyệt Nguyệt là người vô tội.

Nhưng đa số người trong nhóm, mọi người đều không phải kẻ ngốc, hoàn toàn không nghe lời cô ta biện minh, đều tức giận tố cáo cô ta đã gϊếŧ hai mạng người.

Nhìn thấy trò khôi hài trong nhóm chủ, Thời Kiều Kiều tỏ vẻ chán ghét.

Những kẻ cặn bã và chó liếʍ láp không phải là người tốt gì.

Nhưng trong tương lai, sẽ chỉ có nhiều thứ còn kinh tởm hơn thế này nữa kìa.

Thời Kiều Kiều đặt điện thoại xuống, chuẩn bị ra phòng khách gặp Tiểu Hắc.

Sau khoảng thời gian này, được cho ăn liên tục, Tiểu Hắc đã trưởng thành rất nhiều, đôi chân và bàn chân của nó cũng trở nên sắc bén hơn, không những có thể đứng vững mà thậm chí còn có thể chạy được hai ba bước.

Thời Kiều Kiều bế Tiểu Hắc lên gãi cằm.

Chỉ mất 3 giây Tiểu Hắc từ ban đầu không chịu, rồi chuyển sang nhắm mắt ngủ ngáy khò khò tận hưởng.

Có lẽ điều tốt duy nhất về ngày tận thế là cô có thể chơi cùng hổ con bao nhiêu tùy thích.

Ngâm thức ăn cho mèo con trong sữa dê, cho vài miếng lương khô vào rồi đặt xuống đất.

Tiểu Hắc vùi đầu vào bát cơm ăn uống vui vẻ.

Thời Kiều Kiều cũng bắt đầu chuẩn bị bữa ăn cho cô và Mộ Từ.

Cô liếc nhìn các món ngon khác nhau trong không gian và bắt đầu lấy đồ ăn ra, hết đĩa này đến đĩa khác, chất đầy một bàn.

Mộ Từ từ phòng tắm đi ra, dùng khăn lau tóc ướt, nhìn thấy cảnh này, anh nhướng mày hỏi: “Ăn thịt nướng à?”

Thời Kiều Kiều gật đầu: “Hình như đã lâu rồi em chưa được ăn thịt nướng.”

Nói xong, cô lấy ra đĩa nấm Khẩu Bắc.( nấm Khẩu Bắc còn được gọi là nấm Mông Cổ, nấm mây, nấm bạc. Ăn rất ngon, tính bình, vị ngọt, có tác dụng bồi bổ huyết dịch, giúp lưu thông máu huyết, giải nhiệt. Giá trị dinh dưỡng của nấm Khẩu Bắc cũng đặc biệt cao, được cho là đỉnh cao trong các loại nấm hoang dã. Chúng có chứa rất nhiều vitamin D, giúp phòng ngừa loãng xương rất tốt. . .)



Bữa ăn trước đó là bữa ăn hiếm hoi của Đường Vi nhưng đối với cô, đó chỉ là một bữa ăn đơn giản.

Cả mâm đồ nướng chứa đầy các món ngon đa dạng như thịt lợn nướng Ngũ Hòa, sườn bò non mọng nước, cánh gà, lưỡi bò, v.v.

Thịt nướng được rưới nước chấm, cuốn xà lách, bên trên là nấm kim chi và ớt khoanh, cắn một miếng là sẽ ăn ngon đến nổi ăn không muốn ngừng.

Điều cốt lỗi nhất là những lát khoai tây được nướng chín vàng hai mặt rồi phủ nước chấm, ngon đến mức có thể cả lưỡi nuốt chửng.

Tiểu Hắc ngửi thấy mùi thơm, không ngừng xoay tròn dưới chân Thời Kiều Kiều.

Mộ Từ sờ bụng nó, chọn một miếng thịt bò nạc nguyên chất đem nướng trên đĩa thịt nướng, tránh phần thịt đã tẩm gia vị, nướng chín hẳn rồi dùng giấy thấm dầu thấm cho bớt dầu rồi mới cho Tiểu Hắc ăn.

Thịt gần như đã ăn gần hết, nấm Khẩu Bắc được nhồi thịt tôm rồi nướng càng ngon hơn.

Trong bữa ăn này, cả hai người bọn họ đã ăn rất nhiều.

Thức ăn không chỉ làm dịu dạ dày mà còn làm dịu các dây thần kinh căng thẳng.

Ăn uống xong xuôi, Thời Kiều Kiều mới nhớ ra còn có một người nữa đang chờ đợi hai người bọn họ đi giải quyết.

Chọn ngày không bằng đυ.ng ngày, hai người bọn họ quyết định đêm nay liền đi biệt thự Thịnh Thạch.

Dù chỉ là quyết định tạm thời nhưng cả hai người đều không hề khinh địch.

Khẩu súng lục được lấy ra mang theo, nỏ thép và những mũi tên cũng đã sẵn sàng, Thời Kiều Kiều cầm thanh đường đao của cô.

Lên đường!

Cùng lúc đó, Triệu Nguyệt Nguyệt đang giận dữ ở nhà và đập phá đồ đạc như bà điên thì bất ngờ nhận được cuộc gọi.

Cô bình tĩnh lại, mặc một chiếc váy bó sát, trang điểm nhẹ nhàng rồi đi ra ngoài.

Thời Kiều Kiều và Mộ Từ vừa xuống xe, chuẩn bị tiến vào biệt thự Thịnh Thạch thì nhìn thấy một chiếc SUV quen thuộc đang hướng về phía mình.

Cô nhìn Đường Vi vừa bước xuống xe và thắc mắc.

Đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay cô đang bị người khác theo dõi, cô muốn biết được cụ thể?

Đường Vi cũng khá ngạc nhiên, không ngờ lại gặp hai người này ở đây: "Các người đến đây làm gì vậy?"

“Có chuyện gì vậy, còn anh thì sao?” Thời Kiều Kiều hỏi.

Đường Vi chỉ vào người phụ nữ ở phía trước cách đó không xa, khinh thường nói: “Tôi cùng Tiểu Nguyệt Nguyệt vào đây.”

Anh ta từ lâu đã biết, Nguyệt Nguyệt không phải thứ gì tốt, nhưng dù sao cũng không liên quan gì đến hắn ta, cho nên hắn ta vẫn kiên nhẫn .

Nhưng hôm nay, sau khi chứng kiến

sự cái chết của hai sinh mạng đó, anh không thể chịu đựng được nữa.

Trong tình trạng hiện nay, cuộc sống vốn đã rất khó khăn, anh không muốn nơi ở của mình bị một người phụ nữ quấy rối.

“Tiểu Nguyệt Nguyệt?” Thời Kiều Kiều nghi ngờ lẩm bẩm.

Cô ta đang làm gì ở đây?



Nhưng sao nhìn bóng lưng cô ấy lại thấy quen mắt nhỉ?

Thời Kiều Kiều không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô phải nhanh chóng xác định nơi ở của Trần Vĩ Tài.

Nhưng mọi chuyện trên đời đôi khi thật trùng hợp.

Ba người đi theo Tiểu Nguyệt Nguyệt cách đó không xa, nhìn cô ta bước vào một căn biệt thự, có một người đàn ông cầm nến mở cửa cho cô ta.

Qua ánh nến, Thời Kiều Kiều phát hiện ra người mở cửa chính là người đàn ông mặt sẹo!

Cô tìm được người này dễ dàng như vậy, cô chợt nghi ngờ ánh mắt của mình.

Nhưng cô thấy Mộ Từ nhẹ nhàng gật đầu với cô.

Thời Kiều Kiều chợt vui mừng.

Cô đã tìm đúng chỗ!

Thật khó để tìm một nơi, mà cô không biết rõ người đó.

Đường Vi ở bên cạnh thắc mắc, hai người này chẳng lẽ có chuyện gì sao?

Thời Kiều Kiều nhếch khóe miệng: "Thật trùng hợp, đây chính là nhà mà chúng tôi đang tìm."

Vì mất điện nên toàn bộ khu biệt thự tối om.

Có thể có người lén lút sử dụng máy phát điện trong nhà nhưng rèm kéo kín, bên ngoài không thể nhìn thấy ánh sáng.

Ba người xuyên qua một cái cây lớn cạnh cửa sổ biệt thự, lặng lẽ leo lên ban công tầng hai.

Toàn bộ tầng hai vắng tanh, mọi người tập trung tại phòng khách tầng một.

Ba người lặng lẽ trốn ở góc cầu thang tầng hai, chậm lại nhịp thở, lặng lẽ nhìn chằm chằm người tầng dưới.

Thời Kiều Kiều nhìn qua ánh nến yếu ớt trong phòng khách, cô chợt phát hiện mình quả thực đã nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nguyệt này ở đâu rồi!

Đây không phải là cô gái được cô cứu ở trong công trường sao?

Thời Kiều Kiều vẻ mặt có chút không vui, cô đã biết Tiểu Nguyệt Nguyệt đã muốn sống như vậy, vậy sao ngay từ đầu cô lại bận tâm sống chết cô ta làm chi?

Lúc này, Tiểu Nguyệt Nguyệt sắc mặt mềm mại, mềm mại dựa vào một người đàn ông.

Ánh mắt của những người khác đều dán chặt vào cô ta, không cách nào thoát ra được.

“Nói cho anh nghe những gì em biết đi.” Trần Vĩ Tài hỏi, nửa ôm Triệu Nguyệt Nguyệt, một tay nghịch tóc cô ta.

"Lần đầu tiên em gặp bọn họ là ở một công trường. Bọn họ đã gϊếŧ một nhóm lớn người ở công trường, đặc biệt là người phụ nữ đó. Cô ấy gϊếŧ người không chớp mắt. Em đã gặp ác mộng mấy ngày khi quay trở về ~"

Triệu Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa không quên tựa vào vòng tay Trần Vĩ Tài mà làm nũng.

“Công trường sao?” Trần Vĩ Tài nhướng mày, trong lòng có dự cảm không lành: “Công trường nào?”