Chương 23: Lập uy.

Thời Kiều Kiều lấy thanh đường đao từ trong không gian ra, nhưng sau một hồi do dự, cô đã thay đổi bằng một cây gậy bóng chày.

Hiện tại, chính phủ vẫn còn tồn tại, nên còn ràng buộc với luật pháp, tốt hơn hết cô nên giữ hòa bình.

Cô đẩy cửa hành lang ra.

Ngoài cửa có năm sáu người đàn ông đang đứng đó, người đi phía trước là có đầu nhuộm màu vàng, trên tay còn cầm một thanh sắt được tìm thấy ở đâu đó, một tay khác thì đút vào túi quần nhìn về hướng Thời Kiều Kiều với một đôi mắt kinh thường.

Khi mấy người bọn họ, nhìn thấy cửa mở ra, hai mắt sáng lên, nhanh chóng lấy chân chặn cửa lại.

Trong thời gian này, đồ ăn tích trữ của gia đình bọn họ càng ngày càng ít đi, siêu thị chuẩn bị lên kệ đã bị người khác dành lấy hết, không thể mua được gì.

Từ ba bữa ăn trong ngày, từ từ giảm xuống còn hai bữa ăn, còn hiện tại trước khi đi ngủ chỉ ăn được một bữa ăn, lượng thức ăn chỉ đủ ăn no năm phần, tối đói đến mức ợ nóng, thực sự là không thể chịu được nữa rồi.

Nhờ có Triệu Nguyệt Nguyệt nhắc nhở, nếu không bọn họ đã không phát hiện tầng 20 lén lút lái xe đi vào lúc nửa đêm.

Xăng bây giờ rất quý, đến mức nếu không có đồ ăn, thì ai bằng lòng lái xe ra ngoài chứ.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước ra tới, chỉnh lại cặp kính trên sống mũi mỉm cười và nói.

"Cô gái nhỏ, chúng tôi không có ý xấu gì, chúng tôi chỉ muốn mua một ít đồ ăn của cô bé mà thôi."

Một số người khác cũng chen chút vào.

"Đúng vậy, người đẹp đừng lo lắng, chúng tôi có thể đưa ra mức giá gấp đôi hoặc gấp ba."

Nếu không nhìn thấy chân của bọn họ đang ép chặt vào cánh cửa sắt thì trông bọn họ khá giống đó chứ.

Tuy nhiên, những người này cũng nói ra, nghe có vẻ hay đó chứ, nói rằng bọn họ đến đây là mua đồ ăn, nhưng trên thực tế, chả có gì khác với cướp bóc và cướp đoạt là gì?

Ai mà không biết tiền bây giờ là vô giá trị, ngươi cho rằng ai cũng là kẻ ngốc sao?

Thời Kiều Kiều cười lạnh, trực tiếp cự tuyệt: "Không có!"

Mọi người nghe vậy lập tức cúi mặt xuống, trong mắt bọn họ tràn đầy ác ý.

Người có vẻ mặt nham hiểm đứng ra nói chuyện: "Người đẹp, nhà không có đồ ăn sao lại lắp nhiều cửa như vậy?"

"Lúc trước có người gửi cho hai người nhiều thùng đồ ăn như vậy, chúng tôi không có mắt mù." Những người khác cũng bắt đầu la hét.

“Trừ khi cô mở cửa và để chúng tôi vào kiểm tra.”

"Chính là như vậy, cô làm sao chứng minh cô đang nói là sự thật?"



Vừa dứt lời đã thấy Thời Kiều Kiều cầm gậy bóng chày chĩa vào mấy người đó.

"Tôi phải nên thể hiện trước mặt với mấy người phải không? Tôi cần và yêu cầu mấy người đến kiểm tra nhà cho tôi đúng không? Tôi đã từ chối một cách khéo léo, vì vậy mấy người không biết đủ phải không? Đừng nói tôi không có thức ăn. Kể cả khi tôi có tại sao tôi phải đưa cho thức ăn cho mấy người? Ở nhà không có gương thì đáy ra mà lấy nướ© ŧıểυ làm gương soi đi chứ? Về nhanh đi và chăm sóc bản thân cho thật tốt vào!" Thời Kiều Kiều giọng nói sắc bén.

Mọi người bị mắng đến mặt đỏ bừng, tai cũng đỏ bừng, trong nháy mắt tức giận.

Lúc này người đàn ông đeo kính lại đứng lên an ủi mọi người, sau đó nhìn về phía Thời Kiều Kiều, nghiêm túc nói.

"Cô bé nhỏ, cô thấy rồi đó mọi người đều bị ép đến đường cùng rồi, thật sự không còn cách nào khác, cứ như vậy đi, cô quyết định, cô chỉ cần lấy ra một nửa thức ăn là được, nếu không mọi người sẽ luôn vây quanh cửa nhà cô, điều này cũng sẽ bất tiện cho cô phải không?"

"Và bây giờ, trong hoàn cảnh đặc biệt, lúc này chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn, một mình ăn cơm nhìn những người xung quanh chết đói cô không có khó chịu sao?”

Nghe những lời này, Thời Kiều Kiều trong lòng cảm thấy khó chịu: "Sao tôi lại phải khó chịu vậy? Tôi là cha mẹ của mấy người sao? Tôi còn phải quan tâm đến việc mấy người ăn uống gì sao?"

Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt người đàn ông đeo kính chợt cứng đờ, vẻ mặt có chút không vui, anh ta nhún vai, ra hiệu nếu không đồng ý thì anh ta không thể làm gì được với nhóm người này, đồng thời anh ta rút lui về phía sau bọn họ.

Hoàng Mao cầm trong tay một cây gậy sắt sải bước tiến về phía trước, vốn dĩ hắn không đồng ý với kế hoạch của mọi người, về nguyên tắc chào hỏi trước rồi mới đánh sau, như hắn nói, hắn sẽ không làm như vậy.

Bọn họ nhiều người như vậy, làm sao không thể giải quyết hai người bọn họ được sao?

“Đừng có nói chuyện vớ vẩn gì với bọn họ nữa?”

Hắn ta cầm thanh sắt đập mạnh vào cửa sắt, trực tiếp đe dọa.

"Con khốn này, nếu biết đều thì nhanh chóng đem đồ ra đây nhanh lên, nếu không tôi sẽ gϊếŧ hai người."

Thời Kiều Kiều sắc mặt tối sầm, trực tiếp đá Hoàng Mao một cước.

Hoàng Mao còn chưa kịp vung thanh sắt thì bị đá xuống đất, ngay sau đó, cây gậy bóng chày đã đập thẳng vào cánh tay của hắn ta.

Với một tiếng "leng keng", thanh sắt trực tiếp rơi khỏi tay hắn ta và rơi xuống đất.

Hoàng Mao có lẽ cảm thấy mình bị một cô bé đá, có chút xấu hổ, ôm tường đứng lên, nhổ nước bọt xuống đất và chửi: "Mẹ kiếp, con khốn này, đừng cho rằng không biết tốt xấu. Hôm nay tôi..."

Hắn ta chưa kịp nói xong thì bị Thời Kiều Kiều đã cầm cây gậy bóng chày đập vào hắn ta, đánh nhanh và tàn nhẫn.

Hoàng Mao bị đánh nặng đến mức không thể đứng lên nổi, cây gậy bóng chày liên tục đánh vào nhiều bộ phận trên cơ thể, hắn ta chỉ có thể ôm lấy đầu mà che đậy.

Mấy người khác không ngờ rằng Thời Kiều Kiều đột nhiên lại ra tay, bọn họ cũng bị kích động, vì thế xắn tay áo xông lên phía trước, vội vàng chạy tới, thậm chí còn muốn lợi dụng sự hỗn loạn xông vào trong phòng.

Mộ Từ đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn mọi người.



Anh bước tới gần bọn họ hai hoặc ba bước, túm cổ áo một người và đấm vào mặt bọn họ, sau đó quay lại và đá mạnh vào người còn lại.

Hai người chạy đi nhanh nhất, nhưng bọn họ tránh được những điểm trọng yếu.

Bởi vì nhóm người này đã có ác ý trong lòng, nếu không cùng một lúc đánh bọn chúng, e rằng sau này sẽ chỉ có một chuỗi rắc rối liên tục.

Những người này bình thường chạy được 800m rất vất vả, vì họ đã nhịn đói mấy ngày rồi, làm sao có thể đánh bại hai người bọn họ?

Tất cả đều lăn lộn bò trở lại ngoài hành lang, không ngờ hai người này lại đánh người tàn nhẫn như vậy, thậm chí bọn họ còn không còn sức lực để chống trả.

Đây rốt cuộc là hai con quỷ!

Những suy nghĩ của mọi người đã chuẩn bị hành động trong nháy mắt bị dập tắt, lúc trước mỗi người đều kiêu ngạo hơn người, nhưng bây giờ tất cả đều trở thành con chim cút.

“Còn muốn ăn không?” Thời Kiều Kiều lạnh lùng nói.

Hoàng Mao nằm trên mặt đất không đứng dậy được, hắn ta vốn đã mềm nhũn, nhưng miệng vẫn cứng rắn nói: "Tôi muốn báo cảnh sát, cô đánh tôi như vậy, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"

“Gọi cảnh sát đi?” Thời Kiều Kiều nhếch môi “Gọi thử xem cảnh sát tới sẽ bắt ai.”

Bây giờ ban ngày không có cách nào phái cảnh sát tới, tội phạm vô số, cảnh sát không bắt được, hơn nữa cô đang hành động tự vệ.

Những người khác thì bầm dập đến mức không dám nhắc đến đồ ăn và cầu xin sự thương xót.

"Cô có thể thả chúng tôi đi không? Vì đường cùng chúng tôi mới làm vậy, lần sau không dám làm như vậy nữa."

"Chúng tôi biết mình sai rồi, xin hãy để chúng tôi đi."

Người đàn ông đeo kính không còn biết mình đã bí mật rời đi từ lúc nào.

Thời Kiều Kiều cười lạnh nói: “Cút đi, lần sau nếu đến cửa nhà tôi mà mắng nữa, tôi sẽ cho mấy người vào dọc, ra ngang.” ( đánh cho bò ra luôn)

Thế giới còn chưa hoàn toàn hỗn loạn, đừng nghĩ đến chuyện gϊếŧ người một cách công khai, trừ khi cô muốn vào tù ở.

Sau khi nhận được sự cho phép, mọi người nhanh chóng lăn lê bò trườn bỏ chạy khỏi hiện trường vì sợ chạy quá chậm sẽ bị bỏ lại phía sau.

Sau khi mọi người rời đi, cả hai người nhìn thấy một người đàn ông từ góc cầu thang bước ra, dáng người cao lớn, làn da màu lúa mì, dáng vẻ thô kệch.

Sắc mặt hắn ta có chút hốc hác, trong khoảng thời gian này chắc chắn hắn ta đã rất đói.

Người đàn ông tiến lên, nhìn thấy vẻ mặt đề phòng của hai người, vội vàng giải thích: “Vốn là tôi muốn tới đây hỗ trợ, nhưng không ngờ mình lại không có giúp được gì, các người đã giải quyết xong rồi.”

Thời Kiều Kiều có chút mơ hồ, người này là ai?