Chương 17: Bạch liên hoa hay tiểu trà xanh. .

Vặn máy điều hòa ở mức 18 độ, Thời Kiều Kiều lấy bếp từ ra, nồi lẩu đã được nấu từ trước nhưng trong đó không có nhiều rau, cô còn lấy ra các loại thịt cuộn và rau củ bày ra một bàn đầy đủ!

Những miếng bò cuộn béo ngậy phủ sốt mè, những miếng ớt chuông ngấm nước súp, những viên thịt bò dai dai và uống một ngụm Coca Cola mát lạnh sau khi dùng bữa xong, Thời Kiều Kiều tràn đầy mãn nguyện.

Anh em họ Bao ở tầng dưới đang nằm trên giường xem phim để gϊếŧ thời gian, cố gắng ít vận động nhất có thể sẽ ít tiêu tốn hơn.

Ăn mì gói mấy ngày, hắn hao hết sức lực, trước hạn chế mua hàng, hắn cũng tích trữ một ít đồ ăn vì không thể nấu nướng, cho nên thứ hắn mua cơ bản chỉ là một số đồ ăn nhanh như bánh mì và đồ ăn liền. .

Hắn tưởng rằng việc kinh doanh đồ ăn mang đi sẽ sớm được khôi phục, nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng mỗi ngày trôi qua, ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Không những chưa phục hồi, siêu thị còn hạn chế mua hàng!

Gạo, bột mì, ngũ cốc, dầu ăn đều khan hiếm, có tiền cũng không mua được, hắn ăn mì gói đã ba ngày rồi, lại bị trào ngược axit, khi ngửi thấy mùi thơm nóng hổi trong nồi, bụng hắn cứ cồn cào, nhìn xem, sau khi nhìn món mì ăn liền, hắn lại càng thấy kinh tởm hơn.

Hắn đành phải lấy ra nửa chai Lao Ganma ( thương hiệu ớt nổi tiếng bên TQ) mà tôi đã cất giữ bấy lâu, phết một chút lên bánh mì và ngửi thấy mùi nước lâu thơm ngon.

Còn Thời Kiều Kiều thì cũng không biết người hàng xóm dưới lầu đã ăn mì gói sắp nôn mà ôm bụng, trong lúc ăn, cô lấy ra số vàng tìm được ngày hôm qua, trong đó có đầy đủ hoa tai, nhẫn, dây chuyền và các loại trang sức. . .

Cô cân nó và nói: “Anh ơi, cái này nặng hai ký phải không?”

Mộ Từ lấy trong ngăn kéo ra một chiếc cân cầm tay nói: “Cứ cân là biết, nhưng anh nghĩ nó chỉ khoảng một ký rưỡi thôi.”

Quả nhiên, túi vàng này nặng tổng cộng 820g, chưa tới hai ký.

Thời Kiều Kiều đem vàng vào Kim Ốc, tiến độ nhiệm vụ cũng được làm mới——

[Thu thập 100 ký vàng (1. 6/100)]

Thời Kiều Kiều nhìn số liệu này và ngơ ngác.

Cô dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, quả thực chỉ là 1,6!

Chuyện gì đang xảy ra vậy, còn 20g vàng đâu?

Làm sao hệ thống còn ở giữa làm thương gian kiếm chênh lệch giá như vậy!

***

9h30 tối, cả hai người lại đến siêu thị.

Sau đó, bọn họ mới phát hiện ra rằng siêu thị đã bị chính phủ tiếp quản, ngoài cửa có vài cảnh sát, tất cả đều mang theo súng.

Và bây giờ muốn mua phải xuất trình CMND để mua hàng, đồ ăn nước uống đều có hạn chế.

Đám đông không mua đủ đồ dùng thì phàn nàn, nhưng khi nhìn thấy cảnh sát đứng thẳng trước cửa siêu thị và họng súng màu đen của bọn họ thì không ai dám lên tiếng.

Mua càng nhiều càng tốt và tiết kiệm một ít thực phẩm.



Mặc dù sự tiếp quản trực tiếp là chính phủ đã hạn chế tình trạng điên cuồng tích trữ hàng hóa nhưng nó cũng mang đến cho mọi người một tia hy vọng.

Hãy nhìn xem, đất nước vẫn chưa từ bỏ họ!

Cho dù bạn có mạnh mẽ đến đâu, bạn luôn muốn có thể quay lại như trước đây.

Thời Kiều Kiều đi một vòng siêu thị thì thấy sữa dê quả nhiên cũng có hạn chế, một người chỉ mua được hai túi.

Sau khi ném bốn túi sữa bột dê vào xe đẩy, Thời Kiều Kiều đến gặp quản lý siêu thị hỏi có đồ dùng cho thú cưng không.

Mặc dù người phụ trách không hiểu hiện tại người dân không đủ ăn và có người nuôi thú cưng nhưng anh vẫn đưa cô đến kho thú cưng.

"Cô chọn đi, những thứ này đều rẻ đối với cô."

Vì không có ai mua nên để yên đó sẽ rất lãng phí nên chúng tôi sẽ loại bỏ với giá rẻ và số lượng hạn chế.

Trong kho có rất nhiều thức ăn cho mèo có tiếng, Thời Kiều Kiều ngẫm nghĩ mới nhận ra Tiểu Hắc cũng là mèo, được coi là mèo lớn nên ăn được.

Các loại chó mèo đóng hộp đều đầy thịt, cái này không thành vấn đề, lấy hết đi.

Sữa bột dê thú cưng, loại này ngon hơn nhiều so với loại mình tự mua, tất cả đều được gói thành hình tròn.

Chắc chắn không thiếu cát vệ sinh cho mèo, cô không thể ngày ngày ra ngoài dạo chơi cùng hổ, cô muốn Tiểu Hắc trở thành một con hổ biết dùng cát vệ sinh cho mèo.

Cô mua đủ loại sữa tắm cho chó mèo, thuốc xịt côn trùng, que mọc răng, đồ ăn vặt đông khô, viên canxi dầu cá và đủ loại đồ chơi có thể dùng được, sau này không có cơ hội mua lại.

Cuối cùng, gần một nửa nhà kho đã trống rỗng.

Người phụ trách đã nhận được tổng cộng 150.000 tiền mặt từ cả mua hàng và tặng quà.

Siêu thị cách khu dân cư không xa, người phụ trách đã sắp xếp cho người dắt vài chiếc xe ba bánh vào thang máy.

Trên đường đi, rất nhiều hàng xóm nhìn thấy cảnh tượng này đều không khỏi bàn tán.

Đến khi Thời Kiều Kiều mua xong, nhóm chủ đã xôn xao hồi lâu——

4-5 Tiểu Quách nữa: Em chỉ muốn biết vừa rồi ông lớn mua nhiều đồ ở đâu thế!!!

3 -10 Cửa hàng quần áo trẻ em Tiantian: Chẳng phải bây giờ siêu thị đang hạn chế mua hàng sao? Nhà tôi sắp hết đồ ăn rồi.

5 —16 Mẹ của Tiantian: Tôi chán quá phải nói từ “ghen tị”.

2—1 Tiểu Nguyệt Nguyệt: Anh trai và chị gái vừa rồi là ở trên tầng 20 của tòa nhà chúng ta, hình như hai ngày trước có người đã gửi cho họ rất nhiều thùng đồ.

Thấy vậy, Thời Kiều Kiều ánh mắt tối sầm, Tiểu Nguyệt Nguyệt này thật là ân cần, không ngừng nhìn chằm chằm vào cô.



Không có ích gì khi nhìn chằm chằm. Nếu cô ấy muốn thứ gì đó từ cô, thì phải xem liệu cô là người cứng rắn hay cô ấy là con dao sắc bén.

Thời Kiều Kiều còn chưa phát hiện ra Tiểu Nguyệt Nguyệt này chính là Thánh Mẫu Bạch Liên Hoa ( vừa thánh mẫu vừa giả trân giả dối) được cô cứu ngày hôm qua.

Triệu Nguyệt Nguyệt ánh mắt sắc bén hơn nhiều, vừa nhìn thấy cô đã nhận ra Thời Kiều Kiều.

Nghĩ hôm qua không chịu chở mình cùng đi về, Triệu Nguyệt Nguyệt cảm thấy tức giận.

Tại sao một người ích kỷ như vậy lại có thể có nhiều đồ ăn như vậy?

Cô ta không bị thuyết phục, nghiến răng bấm chữ vào điện thoại.

Hừm, giờ ai cũng biết nhà cô có đồ rồi, xem cô làm gì nhé!

4 -5 Tiểu Quách: Đồ ăn bây giờ quý quá mà sao người ta còn cho đi, đúng là người ngu xuẩn gì thế này?

2 —19 Anh em họ Bao : Tôi có thể cúi đầu theo hướng nào khi gặp được một người bạn như vậy?

Hầu hết mọi người trong nhóm đều tò mò về việc mua kênh, nhưng vẫn chưa có ai đủ mặt dày để hỏi.

Đúng vậy, nắng nóng gay gắt vừa mới bắt đầu, mọi người vẫn còn rất nhiều đồ ăn, mặc dù có chút hoảng sợ nhưng vẫn chưa đến mức chết đói.

Ngay sau đó, nguồn cung cấp sẽ dần trở nên khan hiếm, các thảm họa thiên nhiên khác nhau sẽ lần lượt xảy ra, vô số người sẽ chết và điểm mấu chốt của nhân loại sẽ liên tục giảm xuống.

Lúc này Tiểu Nguyệt Nguyệt lại nhảy ra nói chuyện.

2—1 Tiểu Nguyệt Nguyệt: Mọi người đừng hoảng sợ, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ không bao lâu nữa sẽ trở lại bình thường, hơn nữa cô gái tầng 20 lại có năng lực như vậy, nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, khi mọi người cần sự giúp đỡ đâu~

Thời Kiều Kiều gần như bật cười, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, muốn dùng vật dụng của cô để giả làm người tốt, người đó đang mơ mộng cái gì vậy?

Khóe miệng cô nhếch lên khi cô lười biếng gõ phím.

2 —20 Kim Ốc Tàng Kiều Kiều: Cái gì? Cô chỉ nói một lời thật dễ nghe, tôi sẽ phải đóng góp đồ dùng của nhà tôi sao? Cô thật sự là cho rằng mặt mình lớn lắm sao? Tôi muốn xem bộ mặt vừa vô sỉ vừa mặt dày ra sao?.

2—1 Tiểu Nguyệt Nguyệt: Xin lỗi chị, em không giỏi nói chuyện, thật sự không có ý gì khác, em chỉ nghĩ chúng ta là hàng xóm nên có thể giúp đỡ một chút~

Quả nhiên nói xong câu đó, có mấy tên cho liếʍ láp nhảy ra mắng Thời Kiều Kiều máu lạnh, thốt ra những lời ác độc và yêu cầu cô phải xin lỗi ngay lập tức.

Lúc này Tiểu Nguyệt Nguyệt vẫn tiếp tục giải thích trong nhóm——

Mọi người đừng tranh cãi nữa, tất cả là lỗi của tôi ~

Mọi người hiểu lầm chị ấy rồi~

Chị nhất định sẽ không máu lạnh như vậy, chúng ta phải tin chị ~

Tiểu Nguyệt Nguyệt càng nói, lũ chó liếʍ láp càng giận dữ.