Chương 13: Đêm khuya bị nạy cửa ra. .

Ở kiếp trước khi giá cả vừa tăng lên lần đầu tiên, lúc đó Thời Kiều Kiều đã tìm mọi cách để trở về thành phố S, nhưng lúc đó tất cả các chuyến bay và tàu cao tốc đều không hoạt động, thỉnh thoảng cô chỉ có thể nhìn thấy những phương tiện sử dụng năng lượng mới và đi trên đường vào ban đêm.

Khi cô nhận ra có điều gì đó không ổn và muốn dự trữ một ít đồ ăn thì một gói mì ăn liền có giá 200 tệ.

Hai người bọn họ mang theo đồ đạc về nhà, bọn họ cũng muốn thích nghi với nhiệt độ ở bên ngoài càng sớm càng tốt, nhưng Thời Kiều Kiều vẫn rất cẩn thận, đem bình xịt làm mát và quạt nhỏ đều mang theo bên người, đề phòng say nắng để thích ứng với nhiệt độ cao, cô sẽ không tiết kiệm quá nhiều.

Khi đi đến cổng khu dân cư, họ nhìn thấy một bà cụ nằm bất tỉnh trên mặt đất, có rất nhiều người vây quanh nhưng không có ai đứng ra giúp đỡ, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động ra quay video.

Thời Kiều Kiều không thể chịu đựng được nữa nên cùng Mộ Từ giúp bà cụ đến chỗ bóng râm, bên cạnh bà cụ mặt đã đỏ bừng.

Mộ Từ lấy ra nửa chai nước tạt lên mặt bà cụ, Thời Kiều Kiều đã gọi điện khẩn cấp.

May mắn thay, lúc này trời đã tối và xe cấp cứu cũng đã đến khá nhanh.

Về việc bà cụ có thể sống sót khi được đưa đến bệnh viện hay không, điều đó phụ thuộc vào số phận của bà cụ.

Bây giờ bệnh viện còn có thể cứu người và khi thuốc dần cạn kiệt, việc đưa họ đến bệnh viện chỉ là thay đổi địa điểm và chờ chết thôi.

Đi suốt chặng đường trở về, Thời Kiều Kiều và Mộ Từ đều nóng đến mức nhiệt độ trên mặt dường như có thể trực tiếp chiên trứng, vội vàng rót một chai nước "Hoắc Chính Kỳ" mỗi người một chai, sau đó đi tắm mới cho cảm giác mình còn sống.

Hai người vì nóng quá không muốn ăn, nên chỉ lấy canh đậu xanh đã nấu từ bữa trưa ra, Thời Kiều Kiều cũng ném mấy viên đá vào đó, uống một ngụm canh đậu xanh mát lạnh, ngay lập tức cảm thấy thanh máu của họ đã được bổ sung đầy đủ.

Thời Kiều Kiều liền bưng ra hai bát mì lạnh và một đĩa tôm chanh chua cay để giải quyết bữa tối.

Trước khi đi ngủ, Thời Kiều Kiều nhận được lời nhắc nhở của hệ thống——

[Giá trị lòng biết ơn 4 ]

Có vẻ như bà cụ đã được cứu và gia đình bà cụ đang ở bên cạnh.

Thời Kiều Kiều cong môi ngủ thϊếp đi.

***

Nhiệt độ tăng cao đã kéo dài ba ngày, nhiệt độ nóng nhất lên tới 60 độ C, trên mạng có rất nhiều người đang truyền bá "ngày tận thế", nếu nhiệt độ như thế này không phải là ngày tận thế thì là gì?

Khi số người chết vì say nắng tiếp tục gia tăng, mọi người dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn và bắt đầu tích trữ mà không ai nhắc nhở.

Mua càng nhiều gạo, bột mì, ngũ cốc và dầu là cơ bản nhất, một số thực phẩm ăn liền như mì ăn liền đóng hộp và các loại thức ăn nhanh tự hâm nóng đều hết hàng ngay khi vừa được bày lên kệ.



Giá cả trong siêu thị cũng thay đổi từng ngày, khi người ta nhìn thấy siêu thị với số lượng hàng ngày càng khan hiếm, nhất là khi một bao gạo 50 ký được bán với giá 1.500 tệ mà vẫn không có hàng, cảm xúc của mọi người bắt đầu mất kiểm soát.

Vì siêu thị dần dần hết hàng nên Thời Kiều Kiều và Mộ Từ cũng ngừng đi lại, ngoài việc thường xuyên ra ngoài mỗi ngày để cảm nhận nhiệt độ ở bên ngoài, họ dành thời gian còn lại để tập đấu với nhau.

Sau bao ngày miệt mài, Kim Ốc cũng đã được nâng cấp thành công.

[Chúc mừng chủ nhân đã nâng cấp thành công, Kim Ốc hiện tại đã lên cấp 5.

Thưởng 1: Kho tăng thêm 50 mét khối (hiện tại là 310 mét khối)

Nhiệm vụ nâng cấp:

Nhiệm vụ 1: Thu thập 100 ký vàng]

Thời Kiều Kiều nhìn thấy bảng nhiệm vụ mới, cô không khỏi phàn nàn, người khác chỉ mua vàng theo gam là tốt lắm rồi, còn Kim Ốc quả nhiên là Kim Ốc nhiệm vụ không tính theo gam mà tính theo ký!

Điều này không phải buộc cô phải mua vàng với giá 0 tệ sao?

Kiều Kiều đang ngồi trên sofa ăn kem và phàn nàn thì bất ngờ nhận được tin nhắn Wechat từ Vương Giai hỏi cô ở tòa nhà nào? Cố ấy chuẩn bị đồ cho cô và bảo cô chuẩn bị ra thang máy nhận đồ.

Thời Kiều Kiều bối rối nói với cô ấy, không lâu sau, năm người đàn ông từ thang máy đi ra, mỗi người mang theo mấy thùng đồ đạc.

Thời Kiều Kiều đếm từng cái một, nhìn thịt, hải sản, rau, bún và các loại gia vị bày đầy sàn nhà, cô không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.

Bên đó Vương Giai liên tục nhắn tin hỏi đồ ăn có đủ không, ăn xong bảo cô ấy sẽ gửi thêm đồ nữa.

Thời Kiều Kiều cười từ chối, sau đó cẩn thận cảnh cáo Vương Giai, yêu cầu cô ấy không được nói cho người khác biết ở nhà có đồ ăn, đồng thời chú ý hơn đến vệ sĩ và bảo mẫu ở nhà, đôi khi nguy hiểm cũng đến từ xung quanh cô ấy.

22h30, Thời Kiều Kiều đang nằm trên giường, một tay cầm ly đá matcha muối biển, tay kia bấm qua nhóm chủ.

Lúc này, cả nhóm đang bàn tán xôn xao về vụ việc ngày hôm qua có người bị cướp vào nhà.

4-5 Tiểu Quách: Căn nhà bị cướp sống phía trên nhà tôi, có vẻ như tên cướp vô tình để lọt nên nhắm vào nhà mình sau khi thấy con trai đăng đồ dùng lên tài khoản WeChat.

Thấy vậy, vài người trong nhóm sợ hãi toát mồ hôi lạnh, vội vàng xóa vòng tròn bạn bè, nhưng vòng tròn bạn bè rất dễ xóa, hình ảnh đăng trong nhóm không thể xóa được, ước gì họ có thể quay lạ trước đó và bẻ tay của họ!

2 —19 Anh em họ Bao: Mọi người ổn chứ?

4 -5 cũng là Tiểu Quách: Tên cướp không làm ai bị thương, nhưng con trai của chủ nhà đã bị cha ruột anh ta đánh và bây giờ anh ta có lẽ không thể rời khỏi giường......

2—19 Anh em họ Bao: Nếu là tôi, tôi nhất định phải đánh anh ta một trận. Đây không phải là gian lận sao? Thời buổi này, việc bị lấy đi đồ ăn và chờ chết có gì khác nhau?



5 —16 Cử hàng Tiantian: Nhưng làm sao những người đó có thể lên lầu mà không có thẻ thang máy? Việc này quá nguy hiểm!!! @ Property

Tiếp theo trong nhóm là một nhóm hàng lớn những người quản lý chung cư @.

Người quản lý chưng cứ đứng ra hơi muộn và đã cố gắng xoa dịu người nhưng vẫn vô ích.

Thời Kiều Kiều thấy vậy nhấp một ngụm trà sữa, cười lạnh, bọn cướp đó rất có thể đang hợp tác với công ty quản lý tài sản, nếu không thì làm sao có thể dễ dàng mở thang máy được?

Uống trà sữa xong, cô mở tiểu thuyết ra đọc tiếp "Một Con 108 Bảo Vật" không biết cô ngủ quên từ lúc nào.

Đang nửa mơ nửa tỉnh, Thời Kiều Kiều nghe thấy ngoài cửa có tiếng xào xạc, cô lập tức mở mắt.

Từ khi sống lại đến nay cô ngủ rất nông, đây là thói quen mà cô hình thành ở kiếp trước, cô sợ trong lúc ngủ sẽ có người làm hại mình.

Mộ Từ hiển nhiên cũng nhận ra, hai người nhìn nhau không lên tiếng, nghiêng người ra sau cửa cẩn thận lắng nghe.

Quả nhiên có người phá cửa!

Những tên khốn trộm cướp này!

Hôm nay khi nhận được đồ ăn của Vương Giai, cô biết mình sẽ bị nhắm tới, nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy.

Có lẽ thành công của ngày hôm qua đã khiến bọn cướp tự tin, nên hôm nay chúng thậm chí còn không thèm che giấu bất cứ điều gì mà bắt đầu chia đồ ăn trộm ở bên bên ngoài trước cả khi mở cửa.

"Trời ơi, cánh cửa này khó mở quá. Khi cánh cửa mở ra, người bên trong sẽ bị đánh thức quá!" một người đàn ông phàn nàn.

Tên cướp còn lại cười khẩy: “Tỉnh dậy thì tỉnh dậy. Chỉ có hai người mới có thể làm được gì mà thôi! Đừng lải nhải nữa, nhanh lên coi. Hôm nay cướp được cho 10%, tôi nghe nói trong nhà này có rất nhiều thứ tốt!"

"Anh không phải nói bên trong có một người phụ nữ sao? Tôi sẽ sớm để ý cô ấy rồi, để cô ấy có thể phục vụ tốt cho ba anh em chúng ta. Đã lâu rồi tôi không nếm được mùi vị của phụ nữ..."

Nghe lời tục tỉu hôi hám này, Thời Kiều Kiều buồn nôn muốn lấy đường đao ra.

Cô biết đêm nay mình không thể nào yên ổn được, nếu để một trong số họ thoát ra được, sẽ có vô số rắc rối đang chờ đợi cô.

Mộ Từ sắc mặt âm trầm, nước nhỏ giọt trên mặt, khí lạnh ùa vào xung quanh dường như muốn đóng băng, gạch ngói muốn nứt ra, chiếc nỏ thép trong tay chĩa vào cánh cửa.

Cùng lúc đó, tay nắm cửa đột nhiên bị ấn xuống.

Cánh cửa mở ra...