Chương 50:

Sau khi đặt tôm xong, Khương Nặc lại đi tìm mấy quán cơm nhỏ có khẩu vị không tệ.

Thịt hấp rau mơ, ruột già kho tàu, thịt bò kho tàu, thịt xào, rau xào thịt, thịt kho tàu... Tóm lại đều là một loạt những món sở trường thường ngày của quán cơm nhỏ này.

Về phần số lượng muốn bao nhiêu, nguyên tắc của Khương Nặc là: Chỉ cần đảm bảo chất lượng, làm được bao nhiêu cô lấy bấy nhiêu, chỉ xem dã tâm và thực lực của ông chủ.

Thời kỳ kinh doanh ảm đảm như vậy, đột nhiên có mối lớn đến, ông chủ của mỗi cửa tiệm đều bày tỏ sẽ làm nghiêm túc.

Khương Nặc cũng không sợ bọn họ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, dùng hàng kém chất lượng, dù sao mỗi ngày đưa đồ đến Lưu Mân đều sẽ kiểm tra chặt chẽ, phát hiện lừa gạt một lần thì sẽ lập tức kết thúc hợp tác.

Đương nhiên xác suất xảy ra chuyện này rất nhỏ, cô lựa chọn mấy quán cơm nhỏ, đều là nơi mà trước kia cô thường xuyên tới, ông chủ không nói được là sẽ thành thật bao nhie, nhưng ít ra cũng là người biết giữ khuôn phép khi mở tiệm buôn bán.

Tính toán đơn giản một cái, những thực phẩm chín này mỗi ngày đều sẽ tốn mất hơn 60 ngàn.

Liên tục 30 ngày, gần 2 triệu tệ.

Làm xong những thứ này, thời gian cũng sắp đến 10 giờ sáng, trên đường đã không nhìn thấy có bao nhiêu người, Khương Nặc cũng không nán lại trong thời tiết nóng nực này, trực tiếp đến nhà kho.

Buổi sáng không cần nhận hàng, Lưu Mân cũng chưa đến, sau khi Khương Nặc đóng cửa lớn, bắt đầu nhanh chóng chuyển vật tư vào trong không gian để lưu trữ.

Thẳng cho đến trưa, đồ đạc chồng chất trong nhà kho đều đã được thu vào không gian, đồ ăn Vu Nhược Hoa làm cho 20 người cũng đúng lúc bảo anh trai chạy vặt đưa tới, Lưu Mân nhận được điện thoại cũng tới nhận hàng.

Hôm nay mẹ làm rất phong phú.

Một hộp thịt hâm xào, một hộp cá băm viên, một con gà kho, đồ ăn chay là rau xào, còn có một hộp canh cà chua trứng.

Bốn món mặn một món canh, suất ăn còn vô cùng đầy đủ, bữa ăn công như thế đã tính là phong phú không bình thường rồi, nhưng đây chỉ là đúng chuẩn 30 tệ.

Đến nhà hàng ăn, không có 70, 80 tệ chắc chắn không ăn được gì.

Quả nhiên muốn tiết kiệm tiền, vẫn phải tự nấu cơm.

Khương Nặc mở ra hai phần ở ngay tại chỗ, coi như là cơm trưa của mình và Lưu Mân.

Tính toán thời gian, Lưu Mân đã tới làm một tuần lễ, hôm nay nên phát tiền lương lần đầu tiên cho cô ấy.

Nhận được 1000 tệ chuyển khoản, trong mắt Lưu Mân nhịn không được lộ ra sự vui sướиɠ, đây là công việc đầu tiên trong đời cô ấy, cũng là khoản tiền lương đầu tiên.

Tình hình như hiện tại, đều ở nhà làm việc, sinh viên tốt nghiệp căn bản không tìm được việc làm, kinh doanh cũng ảm đạm, cô ấy có thể gặp được bà chủ như Khương Nặc, cảm thấy mình rất may mắn.

Lúc ăn cơm, Khương Nặc trò chuyện với Lưu Mân, biết cô ấy cũng lớn lên trong gia đình đơn thân, cách đây mấy năm cha sinh bệnh đã qua đời, bây giờ mẹ ở nhà một mình trồng trọt.

Nghe đến đó, Khương Nặc nhịn không được lo lắng cho cô ấy một chút.

Sau khi mạt thế đến, người xui xẻo nhất chính là người già và trẻ nhỏ, trong nhà Lưu Mân không có đàn ông, chẳng mấy chốc sẽ bị quy luật sinh tồn tàn khốc đào thải.

Mà trên thế giới này, người như cô nhiều vô số.

Muốn sống sót được dưới cơ chế đào thải khắc nghiệt của thiên nhiên, không chỉ có yêu cầu về tố chất thân thể, vật tư, vận khí, quyết tâm, ý chí... Cho dù thiếu một thứ, cũng sẽ trở thành kẻ yếu bị đào thải.

"Ở chỗ chị làm cho tốt nhé!" Cuối cùng Khương Nặc nói: "Cuối tháng xem biểu hiện của em, chị sẽ cân nhắc về tiền thưởng cho em."

"Cảm ơn chị Nặc! Chị yên tâm, em nhất định sẽ làm tốt."

"Buổi chiều về nhà nghỉ ngơi đi, chị ở đây xuất hàng là được, buổi tối em nhận được điện thoại thì tới nhận hàng."

Sau khi Lưu Mân đi, Khương Nặc không có thời gian ngủ trưa.

Ý thức tiến vào không gian, tất cả vẫn là dáng vẻ của ngày hôm qua, Khương Nặc kiểm tra các loại thịt, cá trước, xác định vẫn tươi mới như lúc vừa mới bỏ vào, lúc này mới bắt đầu thu nhận những đồ còn lại trong kho.

Quá nhiều vật tư đều thu vào toàn bộ, trên kệ hàng lộn xộn, Khương Nặc nhìn thấy mà không thể yêu nổi, buổi tối trước khi ngủ phải dọn dẹp thật tốt một chút.