Lý Đa Quảng càng nghĩ càng tung bay, suy nghĩ không thu lại được.
Con người vì tiền mà chết, từ xưa đến nay đều là như thế.
Ông ta khống chế kích động liên tục di chuyển con chuột, mãi cho đến khi Khương Nặc cắt ngang, thu lại ổ cứng.
Hai mắt Lý Đa Quảng nhìn chằm chằm vào ổ cứng kia, cố gắng đè nén cảm xúc, lộ ra một nụ cười thân mật với Khương Nặc.
"Tiểu Khương, tôi lo lắng cho cô." Ông ta nói: "Chuyện này không có khả năng giấu diếm được, rất nhanh cô sẽ bị Dương Thành Quân tìm ra..."
Khương Nặc không rảnh xem người đàn ông trung niên chán ngấy này diễn xuất, trực tiếp cắt ngang ông ta: "Ông muốn nói gì?"
"Tôi không hỏi cô lấy được đồ ở đâu, nhưng chuyện này, ngoại trừ tìm tôi, cô còn nói cho những người khác biết không?" Lý Đa Quảng hỏi.
"Không."
"Vậy là tốt rồi." Ông ta dường như nhẹ nhàng thở ra: "Tiểu Khương, chuyện này thật sự không giấu được, nói thật, cô bán đồ cho tôi, quả thực có ích lợi to lớn với công ty của chúng tôi, tôi cũng không đành lòng nhìn cô bị rơi vào vòng lao lý, tôi sẽ giấu diếm tất cả tin tức của cô với công ty, sẽ không nói ra tên và thân phận của cô, cô cũng cố gắng hết sức cầm tiền rồi xuất ngoại đi."
Khương Nặc khẽ cười.
Nói như thể là có lòng tốt, nhưng thật ra là anh ta muốn nuốt một phần văn kiện và số liệu đi.
Nếu để Thành Tín biết cô, tất nhiên là có nguy hiểm với cô, với anh ta lại càng không có nửa điểm tốt.
"Yên tâm, tháng sau tôi sẽ xuất ngoại, không ai có thể tìm được tôi. Lý tổng, không sợ nói thật với ông, thật ra trong tay tôi còn một vài số liệu quan trọng chưa lấy ra, chờ tôi ra nước ngoài, những thứ ấy với tôi hoàn toàn vô dụng. Đến lúc đó, tôi sẽ gửi toàn bộ vào hộp thư của ông, coi như là quà cảm ơn đến ông." Khương Nặc ngừng lại, nói rõ ràng từng chữ: "Là cho ông, không phải cho Thành Tín."
Chiếc bánh lớn vẽ linh tinh ai mà không biết chứ?
Thật ra trong tay Khương Nặc vẫn còn giữ một số văn kiện, nếu như Lý Đa Quảng tâm tư giảo hoạt khó đối phó, trong tay cô vẫn còn một con át chủ bài.
Trước mắt xem ra là không cần dùng.
Lý Đa Quảng hiện tại hoàn toàn bị lợi ích làm cho choáng váng đầu óc.
Còn là đã thanh toán xong, nhưng lần này, cũng không cần Khương Nặc thúc giục chuyển khoản, Lý Đa Quảng đã tích cực gọi điện thúc giục, còn chủ động giúp cô tìm một tài khoản trung gian, chuyển hai lần rồi mới chuyển sang cho cô.
Trừ đi chi phí, Khương Nặc nhận được 7 triệu 960 ngàn.
Trực tiếp khiến cho số dư tài khoản của cô đột phá lên ngàn lần, đạt được số tiền trước nay chưa từng có 14 triệu 150 ngàn, lần này có thể tích trữ thêm được càng nhiều loại hàng.
Trong lòng lại càng an tâm hơn.
Nếu như từ đầu trong thẻ của cô tuỳ tiện đã có vài tỷ thì tốt biết bao nhiêu, cũng không cần như bây giờ mỗi ngày đều không ngừng mua mua mua, bán bán bán.
Lý Đa Quảng cầm ổ cứng di động, lại hư tình giả ý dặn dò Khương Nặc một phen, bảo cô phải cẩn thận giữ bí mật, cũng bày tỏ rằng sẵn lòng giúp đỡ cô xuất ngoại, hận không thể lập tức đưa cô ra nước ngoài để cô đưa văn kiện cho mình.
Sau đó, ông ta đã cầm theo túi nhanh chóng rời đi.
Khương Nặc cũng cầm vỏ các loại đồ ngọt của mình đi.
Khỏi phải nói đồ ngọt của cửa hàng có rất nhiều chủng loại, kiểu Hồng Kông, kiểu Trung, kiểu Tây, kiểu Nhật loại nào cũng có đặc sắc một chút, quả thực như là rau trộn, hại cô phải chọn nhiều một chút.
Bánh phô mai, bánh quy, bánh sữa hai lớp, đậu đỏ đá bào, khoai môn viên, pudding xoài, dương chi cam lộ, bánh đúc, với trái cây... thấy cái gì bán chạy thì gọi cái đó, mỗi loại ba phần.
Gần đây căn bản không nhấc lên nổi, cũng may trong tiệm không có khách, nhân viên cửa hàng nhiệt tình giúp cô xách ra ngoài cửa hàng.