Lần này Lý Đa Quảng thật sự giật mình, hôm nay bọn họ thảo luận nửa ngày, xây dựng được mấy loại khả năng, ví dụ như, đây là một âm mưu, chính là người của Dương Thành Quân đang cố ý lừa bịp. Hoặc là, có thể là Giang Cầm vợ của Dương Thành Quân làm vì để kiếm chuyện với ông ta, dù sao đã loan truyền rằng bọn họ đang ầm ĩ ly hôn gần một năm nay, người phụ nữ kia cũng không phải người dễ chọc vào.
Nhưng làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, là một cô gái trong công ty của Dương Thành Quân...
"Tôi thật sự không nghĩ tới là cô." Lý Đa Quảng thậm chí cười khổ một cái.
Cô gái ngồi trước mặt ông ta sắc mặt tự nhiên, có thể nói là bình tĩnh, trái lại thể hiện ra là bọn họ cả ngày thảo luận phỏng đoán như gặp đại địch có hơi buồn cười.
Chỉ ngắn ngủi mấy năm, Lý Đa Quảng từ một lập trình viên nhỏ bé thăng chức trở thành tổng giám đốc, trong công việc lên như gió như nước là dựa vào một bản lĩnh: biết nhìn người.
Lúc hợp tác cùng một hạng mục với Dương Duệ, ông ta đã gặp cô ở hội nghị, cảm thấy chỉ là một cô gái bình thường, mặc đồng phục chuyên ngành, tóc buộc lên trông già dặn, dáng vẻ có mấy phần thanh tú đáng yêu, nhưng cũng không để lại quá nhiều ấn tượng.
Chỉ là trí nhớ của ông ta có tiếng là tốt, lúc này có thể miễn cưỡng nhớ ra được cô họ Khương, nhưng là Khương gì đó thì ông ta hoàn toàn không nhớ nổi.
Cũng không biết có phải là ảnh hưởng tâm lý hay không, lần này gặp cô, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ánh mắt bình thản, thậm chí dường như đang nhìn xuống.
Lý Đa Quảng không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy, ông ta cảm thấy cô gái này nhất định là đứng ở góc nhìn cao hơn so với bọn họ.
Khương Nặc không quan tâm trong lòng ông ta đang suy nghĩ gì, lấy điện thoại di động ra, đưa cho ông ta xem một phần văn kiện đã chụp lại.
Đều là người trong nghề, Lý Đa Quảng xem kỹ là biết, tất cả những văn kiện này đều là thật.
Vốn dĩ bọn họ cho là, cho dù trên trời thật sự có một chiếc bánh khổng lồ rơi xuống, vậy chắc chắn cũng chỉ có một phần số liệu, dù sao bốn năm hạng mục mới, nhiều văn kiện như vậy, không thể là toàn bộ.
Nhưng bây giờ nhìn ý tứ của Khương Nặc, vậy mà thật sự mở ra bán?
Là ông ta điên rồi hay là thế giới này điên rồi?
Không quan tâm trong đầu ông ta hiện tại đang suy nghĩ những gì, Khương Nặc lấy lại điện thoại, trực tiếp hỏi: "Muốn mua không?"
"Đương nhiên muốn."
Cho dù trong lòng còn có rất nhiều nghi ngờ, nhưng Lý Đa Quảng đáp lại nhanh chóng.
"Tất cả mọi thứ đều ở đây." Khương Nặc quơ một chiếc ổ cứng màu đen trong tay: "Ông cũng có thể kiểm tra thực nghiệm một chút, nhưng không được quá lâu, lát nữa tôi còn có việc."
Nói xong, nhướng mày với Lý Đa Quảng: "Không phải là Lý tổng không mang theo máy tính đến đấy chứ?"
Lý Đa Quảng ho một tiếng: "Đương nhiên có mang theo."
Ông ta lấy một chiếc laptop từ trong túi xách ra, Khương Nặc đưa ổ cứng cho ông ta kết nối, để tự ông ta xem.
Lý Đa Quảng càng xem càng kích động, mặt mơ hồ đỏ lên.
Đây đâu chỉ là một chiếc bánh khổng lồ!
Đây là mẹ kiếp một mặt trăng vừa rơi xuống.
Mấy hạng mục này có thể nói là không có chuyện của Dương Duệ, Thành Tín sẽ lấy toàn bộ định mức, chuyện này ý nghĩa là tương lai ba năm, Dương Duệ sẽ bị ép gắt gao.
Mà ba năm này, cũng chính là ba năm ông ta thăng chức rất nhanh.
Ông ta còn có thể giấu đi một phần văn kiện, chỉ giao một nửa hoặc càng ít cho công ty, giữ lại, để tranh thủ cho bản thân lợi ích lớn hơn.
Thậm chí, ông ta có thể thành lập công ty của chính mình, lợi dụng tài nguyên mà ông ta có được ở Thành Tín tiến hành đầu tư bỏ vốn, dùng những hạng mục này để kéo đầu tư, kiếm được tiền từ Thành Tín và Dương Duệ.
Làm xong khoản này, sẽ nhanh chóng ly hôn, cưới một bạch phú mỹ, di dân đến Châu Âu, tài phú tự do.