Khương Nặc còn cố ý đi lên tầng cao nhất, cũng giống như trên ảnh chụp, không có đồ lặt vặt hay rác rưởi, nhìn trống trải sạch sẽ, không gian phòng kính cũng rất lớn.
Không có gì không hài lòng, Khương Nặc tỏ ý có thể thuê cả hai căn hộ, có thể ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Sở dĩ cô muốn thuê hai tầng là vì hai tầng này đều để trống. Trong thời mạt thế, những căn nhà không có người ở cơ bản đều bị đập phá vơ vét, trộn lẫn với một số người không rõ ràng vào ở, thậm chí còn ném đầy rác rưởi và vật bài tiết bên trong.
Nếu chỉ thuê tầng 35, vậy đến mạt thế chắc chắn sẽ có người muốn xông vào tầng 36. Nếu chỉ thuê tầng 36, cũng sẽ có người muốn xông vào tầng 35. Dù sao tiền thuê cũng không nhiều, dứt khoát thuê hết, hơn nữa, như vậy có thể trang bị thêm một tấm bình phong, tăng tính an toàn.
Cộng thêm chi phí cho người môi giới nhiều gấp đôi, thoáng cái đã từ trong thẻ trừ đi 48.000. Mặc dù đã cố gắng tiết kiệm, nhưng tiền vẫn tiêu như nước chảy.
Sau đó có thể chuyển nhà bất cứ lúc nào, nhưng Khương Nặc lại không vội.
Điều hòa trong tàu điện ngầm đã tắt, hành khách trên tàu điện ngầm chỉ lác đác không nhiều như trước. Khương Nặc tùy tiện tìm một chỗ ngồi, nhìn chằm chằm bản đồ tuyến đường nhà ga trên tàu, ánh mắt dừng lại ở “Vật liệu xây dựng nội thất nhà ở.”
Sau mấy trạm, Khương Nặc xuống tàu.
Nơi này có các loại vật liệu xây dựng, đồ gia dụng, đồ dùng gia đình, đèn đóm, cửa sổ, thứ cô muốn tìm là cửa hàng bán cửa sổ chống trộm.
Khi mạt thế thật sự đến, thứ còn đáng sợ hơn thiên tai chính là lòng người. Kiếp trước Khương Nặc và mẹ khóa chặt cửa cũng vô dụng, nửa đêm có người cạy cửa, người to gan hơn một chút trực tiếp đứng ngoài đạp cửa.
Ban đầu đều dựa vào Vu Nhược Hoa bưu hãn cầm dao phay dọa người chạy mất, sau đó Uông Tiệm Ly dẫn người tới, nhà của Khương Nặc cơ bản đã thành nơi không khóa cửa.
Cho nên lần này cô không chỉ lắp đặt cửa chống trộm chắc chắn cho cửa thang máy, cửa vào căn hộ, cửa chính mà trên hành lang thoát hiểm cũng phải lắp đặt một cái.
Ba tầng bảo vệ chắc chắn mới có thể bảo đảm an toàn cho mẹ mình.
Từ tàu điện ngầm đi ra, Khương Nặc chịu đựng luồng khí nóng rực mở dù che nắng ra, đi về phía thị trường đối diện đường cái.
Buổi chiều mặt trời gay gắt, nhiệt độ không khí đã cao tới 46 độ, nhiệt độ mặt đường càng vượt qua 50 độ. Bình thường loại thị trường trang trí nội thất này cũng không quá náo nhiệt, hiện tại có vẻ càng thêm lạnh lẽo.
Khi Khương Nặc đi ngang qua, thấy ông chủ các cửa hàng hai bên đường đều mệt mỏi, chỉ thỉnh thoảng có chiếc xe kéo vật liệu xây dựng đi ngang qua bên cạnh Khương Nặc.
Cô đi rất nhanh, mấy ngày này nếu không phải cô chạy đi mua sắm thì là luyện minh tưởng khống chế không gian lưu trữ, lại rèn luyện thể năng, nếu không vội thì không đi thang máy, so với lúc vừa mới sống lại thì đi đứng nhanh nhẹn hơn hẳn.
Rất nhanh cô đã tìm được một cửa hàng bán cửa chống trộm.
Ông chủ vốn đang chơi điện thoại bên trong, thấy cô vội vàng đi ra chào hỏi: “Người đẹp, muốn mua cửa chống trộm sao?”
Khương Nặc gật đầu.
Ông chủ lập tức bắt đầu chào hàng: “Chỗ chúng tôi có hàng có sẵn, hàng làm theo yêu cầu cũng có, có đủ loại kiểu dáng, cô chờ chút, tôi tìm sách giới thiệu đến cho cô xem.”
Nói xong ông ta xoay người đi về phía trong cửa hàng, không bao lâu sau đã lấy ra một cuốn sách đưa cho Khương Nặc, bên trên đều là các loại cửa chống trộm cùng với mấy dòng giới thiệu sơ lược.
Khương Nặc nhanh chóng mở ra xem rồi hỏi: “Đều là khóa điện tử phải không?”
Ông chủ đáp: “Hiện tại khóa điện tử an toàn, mật mã và vân tay là hai lớp bảo vệ.”
“Thứ tôi muốn không phải loại hàng bình thường này mà là tấm thép dày, dùng khóa cơ, cửa sổ cũng cần kính chống đạn hai lớp.”
Mạt thế không có điện sử dụng, khóa điện tử cơ bản chỉ là phế vật, cho dù có pin dự trữ cũng không đáng tin.