Đi cầu thang từ tầng 20 đi xuống, Khương Nặc nóng đến mức người ướt đẫm mồ hôi.
Bên ngoài mát mẻ hơn ban ngày một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi. Cô vội vàng đến ven đường mua ba chai nước khoáng, lại thuận tay thả vào không gian hai chai.
Uống hết một chai để bổ sung nước, Khương Nặc đi tới tiệm cà phê vừa nãy. Cô thích uống latte đá, liền gọi 50 ly mang đi, cầm một ly trong tay chậm rãi uống, số còn lại thì thả hết vào trong không gian.
Sau đó cô lấy điện thoại di động ra, gửi cho Uông Tiệm Ly một tin nhắn WeChat: “Không rảnh, đừng tìm tôi.”
Uông Tiệm Ly tức hổn hển, lập tức gọi điện thoại cho cô. Khương Nặc không thèm nhìn, trực tiếp cúp điện thoại.
Mới vừa ngắt máy, Uông Tiệm Ly lại lập tức gọi tới.
Xem ra bọn họ cho rằng cô đã mắc bẫy, đang chờ trừng trị cô, không nghĩ tới đợi lâu như vậy mới có tin nhắn trả lời nói không rảnh.
Khương Nặc mặc kệ anh ta, trực tiếp kéo WeChat của anh ta vào sổ đen.
...
Trong văn phòng của Dương Thành Quân.
Toàn bộ công ty đều không bật điện, trong bóng tối đen như mực một chút ánh sáng cũng không có, chỉ mơ hồ có một ít ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào.
Không có điều hòa, không gian lại ngột ngạt, nóng đến mức mấy người liên tục đổ mồ hôi.
Uông Tiệm Ly và mấy nhân viên bảo vệ ngồi trong văn phòng, chờ đợi vô cùng sốt ruột.
Uông Tiệm Ly cam đoan với Dương Thành Quân, tối nay chỉ cần Khương Nặc tới, mở máy tính ra, đăng nhập kho cơ sở dữ liệu là anh ta sẽ dẫn theo mấy nhân viên bảo vệ lao tới bắt cả người cả tang chứng vật chứng.
Đánh cắp bí mật thương nghiệp, tội danh này có thể lớn có thể nhỏ, nhưng chỉ cần Dương Thành Quân chịu ra sức, cho cô ăn cơm tù mấy năm cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Anh ta ngược lại muốn nhìn xem, chờ cô tiến vào trại tạm giam, còn có thể bày ra bộ mặt tự cho là ghê gớm kia hay không.
Anh ta cũng không tin mình không trị được cô.
Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy một cái bóng nào, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.
Uông Tiệm Ly bị muỗi cắn mười mấy nốt, đột nhiên nhận được WeChat của Khương Nặc. Anh ta kích động ấn mở, nhìn thấy lại là mấy chữ như vậy: Không rảnh, đừng tìm tôi.
Phảng phất như bị đánh một gậy vào đầu, Uông Tiệm Ly có chút ngơ ngác.
Anh ta không biết rốt cục là Khương Nặc bị làm sao, chuyện của anh ta và Dương Nịnh mang tới đả kích lớn như vậy cho cô sao? Trước sau quả thực giống như hai người khác nhau vậy!
Rõ ràng trước đó không lâu cô còn dùng ánh mắt ám muội lại ái mộ nhìn anh ta, anh ta nói cái gì cô tin cái đó.
Đây là vì sao chứ, vì yêu sinh hận à? Hay là vì yêu mà biếи ŧɦái?
Uông Tiệm Ly vội vàng trả lời tin nhắn của Khương Nặc, nhưng mà tin nhắn gửi lại mấy lần liền trực tiếp chuyển đỏ, anh ta thế mà lại bị con khốn này chặn số rồi?
Chuyện này là không thể nào! Lại gọi điện thoại qua xem thử.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhấc máy, xin vui lòng gọi lại sau…Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhấc máy, xin vui lòng gọi lại sau…”
Trong văn phòng yên tĩnh, giọng nói máy móc cứng nhắc lặp đi lặp lại bên tai.
Uông Tiệm Ly quả thực sắp tức điên.
Con khốn này, lại dám chặn số của anh ta sao?
Côta đang nghĩ cái gì vậy? Không muốn làm việc nữa, tiền lương không cần nữa sao? Lừa được một khoản tiền ở chỗ bọn họ, côta cho rằng chừng đó có thể đủ cho cả đời sao?
Uông Tiệm Ly thật sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng trước đây không lâu, Khương Nặc còn rất nghe lời anh ta, bị anh ta dỗ dành xoay quanh. Chẳng phải chỉ là một bản thiết kế rách, cũng không phải tác phẩm tốt cỡ nào, đáng để côta điên thành như vậy sao?
Uông Tiệm Ly tức giận đến mức không khống chế được, hung hăng đạp một cước lên bàn.
Chỉ cần con khốn này không từ chức, vậy chơi với cô ta đến cùng!