Ông chủ gật đầu, lấy đèn chiếu ánh sáng tím chiếu mấy tảng đá cho cô xem, lộ ra màu xanh ngọc mơ hồ để bày tỏ mình không giở trò dối trá.
Những việc còn lại sẽ dễ dàng hơn nhiều, chuyển khoản 600.000, sau đó có thể trực tiếp xếp lên xe chở hàng.
Theo từng giỏ từng giỏ đá thô được chất lên xe tải, trong lòng Khương Nặc cũng có chút mong đợi mơ hồ.
Đợi đến khi lái xe vào nhà kho rồi lại chuyển hết vào, lúc Khương Nặc thanh toán tiền đã cho tài xế một bao thuốc lá làm phí vất vả.
Khóa kỹ cửa nhà kho, Khương Nặc bắt đầu thu những tảng đá thô này vào không gian.
Dựa theo vị trí trước đó, cô đều thu vào trong căn nhà rách nát. Đá thô trọng lượng nặng, nói là một tấn đá thô nhưng cũng không chiếm bao nhiêu diện tích, chờ Khương Nặc bỏ ra nửa tiếng đồng hồ thu hết vào cũng chỉ chất đống ở một góc phòng.
Sau đó Khương Nặc tùy tiện ngồi xuống, bắt đầu tĩnh tâm minh tưởng.
Trong đầu cô, nhìn thấy sương mù trắng xoá bao xung quanh không gian giống như bị căn phòng rách nát ở giữa hấp dẫn, từng chút từng chút chui vào bên trong.
Không biết qua bao lâu, ý thức của Khương Nặc đã sắp mê man, cô mới giống như bước hụt một cái, thoát ra từ trong minh tưởng.
Cô không kịp nghỉ ngơi, tranh thủ thời gian xem xét không gian hiện tại, kết quả liền khiến cô giật nảy cả mình.
Có thể dùng đá thô để mở rộng không gian là điều Khương Nặc có thể tưởng tượng được, nhưng điều cô không ngờ tới là sau khi màn sương mù trắng xóa rút đi, một cái cây xuất hiện.
Một cái cây!
Khương Nặc chưa bao giờ nhìn thấy cái cây nào như vậy, thân cây vô cùng thô to, tối thiểu cũng phải năm sáu người tay cầm tay mới có thể miễn cưỡng ôm lấy. Nhánh cây có hình cung kỳ diệu, lá cây cũng là chủng loại mà Khương Nặc không cách nào phân biệt ra.
Đáng tiếc không có cách nào chụp hình tra cứu hình ảnh ở trong không gian, chẳng qua giác quan thứ sáu nói cho Khương Nặc biết, đây cũng không phải là một loài thực vật có trong hiện thực.
Lúc bị sương mù che phủ, Khương Nặc hoàn toàn không nghĩ tới trong màn sương mù mênh mông kia còn ẩn giấu một cây đại thụ vừa cao vừa cường tráng như vậy. Nó cho người ta cảm giác yên tĩnh, trầm ổn, giống như thần bảo vệ của vùng đất này.
Chỉ nhìn cái cây này, Khương Nặc đã cảm thấy tâm hồn mình bình tĩnh lại.
Những tảng đá này so ra còn hữu dụng hơn nhiều so với Khương Nặc tưởng tượng.
Khương Nặc lập tức mở điện thoại di động ra kiểm tra các thị trường giao dịch khác ở địa phương này, trong buổi chiều lại từ các nơi nhập về thêm một tấn hàng nữa.
Cô cũng may mắn, bình thường không thể thu hàng thuận lợi như vậy. Đúng lúc Khương Nặc gặp được một công ty đang chuẩn bị giải thể, cô muốn lấy hàng ông chủ người ta còn cảm ơn không kịp, liền trực tiếp giảm giá cho cô.
Một tấn 550.000, còn miễn phí giao hàng tới cửa.
Tuy rằng khoản chi tiêu cho đá thô lớn, nhưng đây tuyệt đối là thứ đáng giá nhất trong tất cả các khoản đầu tư.
Sau khi hấp thu ngọc khí, đá quý ở trong các tảng đá thô, không gian nguyên trạng cũng càng rõ ràng hiện ra ở trước mắt cô.
Gian nhà duy nhất ở trong không gian càng trở nên kiên cố hơn, không chỉ những chỗ bị hư hại được chữa trị lại hết mà căn nhà gỗ vốn chỉ là một tầng đơn giản đã biến thành căn lầu nhỏ kiểu Trung Quốc hai tầng.
Mà bàn trang điểm đặt vòng cổ cũng đặt ở lầu hai.
Trong nhà ngoài nhà đều tinh xảo hơn trước rất nhiều.
Khương Nặc chợt nghĩ đến cái gì, lại nhanh chóng đi xem đồng ruộng bên cạnh, xung quanh có một vòng hàng rào gỗ vây quanh, phối hợp với căn lầu nhỏ bên cạnh càng tăng thêm sức mạnh, rất có phong vị nhà nông.
Chỉ là ruộng đồng vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt, vẫn khô cứng nứt nẻ, đất xới lên không được, dùng nước trong hiện thực tưới vào trên mặt cũng không thấm vào trong đất được.
Cứ từ từ sẽ tới.