Nhưng Khương Nặc thật ra cũng không tính gặp mặt bà ấy, trong mấy người này, ngoại trừ Giang Cầm, Uông Tiệm Ly và Dương Nịnh, Dương Thành Quân và Chương tổng có thể nói hoàn toàn là kẻ ác, mà Giang Cầm chỉ là có một người chồng bỏ đi, chuẩn bị ly hôn, cũng không nghe nói bà ấy từng làm chuyện gì xấu, Khương Nặc cũng không tính uy hϊếp bà ấy.
Nghĩ một chút, cô trực tiếp chụp ảnh báo cáo giám định ADN rồi gửi cho Giang Cầm.
Sau đó gọi xe, lượn lòng vòng hai vòng, mới trở về nhà.
Sau đó chính là Giang Cầm và Dương Thành Quân, Dương Thành Quân và Dương Nịnh, Dương Nịnh và Chương tổng tính sổ dồn ép lẫn nhau, trong chốc lát còn chưa tới phiên cô, dù sao những người này ầm ĩ đều rõ ràng, muốn xử lý cô, tận thế cũng sắp đến rồi.
Rất lâu sau, Khương Nặc nhìn điện thoại di động, Giang Cầm lần nữa gửi cho cô một tin nhắn.
"Cho điện thoại."
Khương Nặc nghĩ một chút, cũng đã thêm Wechat rồi thì sợ gì cho điện thoại, trực tiếp cho bà ấy.
Qua không bao lâu nữa, toàn thế giới mất nước cắt điện, điện thoại di động ngoại trừ ném ra bên ngoài để đập người thì không còn có tác dụng gì nữa.
Không đợi được điện thoại của Giang Cầm, lại đợi được một tin nhắn chuyển khoản, có người chuyển cho cô 500 ngàn.
Khương Nặc sửng sốt một chút, gửi wechat cho Giang Cầm.
"Bà Giang, bà không cần trả tiền."
"Không sao, tôi không vô duyên vô cớ nhận đồ của người khác, cô đã gửi phần giám định ADN này cho tôi, chúng ta thanh toán xong."
Ngược lại là người dứt khoát.
Khương Nặc rất cần tiền, đương nhiên không có lý gì mà không nhận, Giang Cầm lại gửi địa chỉ tới, Khương Nặc cũng dứt khoát gửi đồ qua cho bà ấy.
Bận rộn một ngày, tới tay một triệu ba trăm ngàn thêm một ngọc Phật.
Cứ như vậy, số dư trong thẻ tăng thêm thành bốn triệu tám ngàn tệ.
Ngọc Phật vừa rồi bị cô tùy tiện ném vào không gian, Khương Nặc đang định lấy nó ra xem, nhưng, khi ý thức của cô đi vào không gian, lại hoàn toàn giật mình.
Khương Nặc cứ gọi căn nhà trong không gian là đổ nát, lúc này vừa nhìn, vậy mà đã được tu sửa lại rồi!
Từng bước một tới gần nhìn sang, tường bên ngoài như thể mới xây, mặc dù bên ngoài là cọc gỗ gạch đá, nhưng vững chắc ngay ngắn, ngay cả cửa cũng đã sửa xong, hai cánh cửa có thể đóng lại thẳng tắp.
Tuy nhiên nóc nhà vẫn bị dột.
Càng khiến cho Khương Nặc để ý hơn là xung quanh.
Vốn dĩ không gian cũng chỉ có một mẫu ruộng rách và một căn nhà đổ nát, cùng một mảnh đất trống nhỏ. Mà bây giờ bên phải căn nhà đổ nát, lại hiện ra một vùng thế giới nhỏ ở giữa sương mù bí ẩn.
Đây là... không gian thăng cấp rồi?
Chẳng những có không ít nhà mới, có cửa, còn có thêm một chỗ đất trống, có không gian càng lớn hơn.
Chuyện này có ý nghĩa là, cô có thể tích trữ được càng nhiều đồ hơn.
Đồng thời, ngọc Phật mà cô tiện tay ném vào không gian kia lại biến mất, Khương Nặc tìm cẩn thận một lần, vẫn không thể nào tìm ra ngọc Phật.
Như vậy... ngọc Phật biến mất, không gian cũng thăng cấp, phải chăng có ý nghĩa là có càng nhiều ngọc thạch thì có thể thăng cấp không gian một lần nữa?
Khương Nặc ổn định lại cảm xúc, nén xuống sự vui mừng trong lòng, ý thức lần nữa tiến vào không gian, nhìn về phía bàn trang điểm kia, bày sợi dây chuyền lên trên bàn, lúc này có thêm một vệt màu xanh biếc, còn chói mắt hơn so với trước đó.
Quả nhiên là thế!
Thăng cấp không gian cần ngọc thạch phỉ thúy, nhưng ngọc thạch là thứ mà gần như không có hạn mức giá cả cao nhất, một miếng ngọc tốt hơn mấy trăm, hơn ngàn, chục ngàn cũng không có vấn đề gì, nhưng Khương Nặc bây giờ không có khả năng vứt tiền ở chỗ này.