Cuối cùng, đúng 12 giờ, Khương Nặc nhận được điện thoại của Dương Nịnh.
"Tới bãi đỗ xe của công ty đi, cầm theo chứng cứ của cô."
Trái ngược với sự kinh hãi hôm qua, lúc này Dương Nịnh nói chuyện không chỉ không rõ ràng, mà còn mang theo chút kiêu căng như bình thường.
Nhất là lúc thời tiết nóng bức, nhóm lãnh đạo của văn phòng căn bản cũng chờ thức ăn ở ngoài đến cửa, không có ai đi dạo ở bên dưới, cả đường đi vắng ngắt, trên đường Khương Nặc cũng không gặp được ai.
Điện thoại nhận được một tin nhắn, là số đậu xe mà Dương Nịnh gửi tới.
Khương Nặc đi một lúc đã nhìn thấy Dương Nịnh đang tựa ở trước một chiếc xe đua, nhìn thấy cô hừ lạnh một tiếng.
Dương Nịnh trước mắt ăn mặc mát mẻ, trang điểm xinh đẹp, có chút dáng vẻ của thiếu nữ xinh đẹp trên mạng, là vốn tự thân đủ để quyến rũ đàn ông.
"Tiền đâu?" Khương Nặc mở miệng.
"Cô đưa đồ cho tôi xem đã." Dương Nịnh dường như có chút không quan tâm.
Khương Nặc mở ảnh chụp trong điện thoại ra, vuốt mấy lần, nhìn thấy rõ Dương Nịnh và Uông Tiệm Ly đi thuê phòng, đồng thời còn chưa vào phòng đã vén quần áo lên sờ soạng.
Dương Nịnh khẽ cắn môi, đêm đó thật ra vừa mới ở với Chương tổng xong, cảm thấy lão già kia không thoả mãn được cô, nhân lúc Chương tổng ngủ đã gọi Uông Tiệm Ly tới vui vẻ lần hai, không nghĩ tới sẽ bị chụp lại rõ ràng như vậy.
"Tiền tôi đã chuẩn bị xong rồi, nhưng cô làm sao bảo đảm sẽ xoá sạch sẽ?"
"Cầm được tiền rồi, tôi sẽ đi." Khương Nặc nói dối: "Tôi sẽ rời khỏi Uông Tiệm Ly, rời khỏi thành phố này, vĩnh viễn không gặp lại mấy người nữa."
Lời này trái lại khiến cho Dương Nịnh không nghĩ tới, biểu cảm kinh ngạc không thể khống chế được.
"Tôi chỉ cần tiền, cũng không có thù với cô, không cần nghĩ quá nhiều." Khương Nặc ấn mở album ảnh, mà ảnh chụp giống như thế còn mười mấy tấm, đều rất rõ ràng.
Dương Nịnh trầm mặc một hai giây, lớn tiếng nói: "Vậy được rồi, bắt đầu!"
Khương Nặc nhìn thao tác của Dương Nịnh, người nhận nhập số điện thoại của Khương Nặc, con số viết 5, phía sau lại thêm năm số 0 nữa.
"Bây giờ đến phiên cô." Dương Nịnh thúc giục.
Khương Nặc càng dứt khoát hơn, trực tiếp cài đặt lại điện thoại, tất cả số liệu đều quét sạch sành sanh.
Thanh tiến độ trên màn hình đang dần dần kéo dài, mà trong không gian bãi đỗ xe cũng truyền tới những tiếng động nhỏ. Khương Nặc ngước mắt nhìn, thấy Dương Nịnh vẫn là vẻ mặt đó, tựa như đang giám sát điện thoại di động của cô, nhưng ngón tay đang xuôi bên người cô ta lại không tự chủ được mà cử động linh tinh, bại lộ suy nghĩ của cô ta.
Khương Nặc bỗng nhiên mượn lực, nhảy một cái lên mui xe trước mặt.
Dương Nịnh cũng không tiếp tục giả vờ nữa, kêu to: "Bắt lấy cô ta cho tôi."
Lúc này Khương Nặc ở trên cao nhìn xuống thấy rõ, vốn dĩ bãi đỗ xe không có một ai, lại xuất hiện năm sáu người đàn ông từ bốn phương tám hướng, hình thành vòng vây đến gần Khương Nặc.
Dương Nịnh hiển nhiên cũng không đoán được Khương Nặc sẽ từ trước mặt cô ta nhảy lên trên mui xe, tức giận hổn hển: "Mấy người đừng đứng ngây ngốc ở đó nữa! Bắt cô ta xuống! Lột sạch quần áo của cô ta rồi kéo ra ngoài!"
Nói xong chính mình cũng nhào về phía Khương Nặc, muốn đuổi Khương Nặc xuống.
Khương Nặc đột nhiên nhanh chóng ra tay, một phát túm được tóc của Dương Nịnh, cổ tay lượn một vòng, nắm chặt mái tóc dài của cô ta.
"A! Thả tao ra!"
Dương Nịnh bị đau kêu to, Khương Nặc đứng trên mui xe tóm lấy tóc của cô ta, dưới độ cao này, da đầu cô ta đau như thể sắp nứt ra, đành phải liều mạng nhón chân lên.
Khương Nặc dùng sức, cô ta lại kêu to một tiếng.
"Thả tao ra! Con cɧó ©áϊ này!"
Khương Nặc giơ tay tát liên tiếp vào mặt cô ta, thấp giọng nói: "Vì sao tôi đồng ý đến bãi đỗ xe?"
Giọng điệu của cô lạnh lùng: "Cô cho rằng tôi không biết cô có ý đồ gì hay sao?"
Khương Nặc rút tay ra khỏi túi áo, đồng thời lấy từ trong không gian ra một con dao gọt trái cây sắc bén, đặt lên trên mặt Dương Nịnh.
Dương Nịnh còn đang kêu to, lưỡi dao mát lạnh chạm vào da thịt, nhất thời khiến cho cô ta dựng tóc gáy, giọng nói run rẩy.
"Cô muốn... làm gì?"
"Bảo những người này đi đi." Khương Nặc không hề hoảng hốt: "Nếu không trên khuôn mặt này của cô sẽ có thêm mấy vết dao cứa, Chương tổng còn cần cô không?"
Dương Nịnh không thể tin được: "Cô điên rồi, cô không sợ chết à?"
"Chết?" Khương Nặc cảm thấy sự uy hϊếp của cô ta thực sự quá yếu ớt không có sức mạnh gì: "Cô tìm người bắt tôi, đơn giản chỉ là muốn trút giận, hoặc là dùng những cách thức bỉ ổi đê tiện để làm nhục tôi, cho cô mười cái lá gan cô cũng không dám gϊếŧ người." Nói xong, cô lại liếc mắt nhìn năm sáu kẻ hung ác kia: "Những người này dựa vào cái gì phải giúp cô gϊếŧ người? Cô cho bọn họ bao nhiêu tiền?"
Đám tay chân kia kiêng kị Dương Nịnh đang ở trong tay cô, lúc này cũng không tới gần phía trước, hơn nữa giống như Khương Nặc nói, bọn họ chỉ là có chút giao tình với Dương Nịnh, cô ta cho bọn họ năm ngàn tệ mời bọn họ tới trút giận, ai mà ăn no rửng mỡ vì số tiền đó mà gϊếŧ người phóng hỏa.