Lần này Ngô Minh phản công bí thư Vương không từ thủ đoạn, gọn gàng, dứt khoát không cho đối phương có cơ hội chuẩn bị. Hơn hai mươi cảnh vệ có vũ trang, ba thức tỉnh giả và bí thư Vương trong biệt thự lúc này đều là xác chết.
Tất nhiên, Ngô Minh không gϊếŧ hai nữ minh tinh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở tầng 2. Hắn chỉ trả thù và phản công chứ không phải kẻ khát máu mất lý trí, một khi bí thư Vương bỏ mạng thì mối uy hϊếp xem như đã tiêu trừ.
Vừa bước ra đã nhìn thấy hàng trăm binh sĩ vũ trang bên ngoài, Ngô Minh ngây ngẫn cả người, vốn nghĩ chưa đầy hai phút nữa là có thể thong dong rời đi, nhưng không ngờ những binh lính này lại phản ứng nhanh như vậy.
Điều khiến Ngô Minh càng thêm bất ngờ là anh phát hiện ra chính Lưu Bân là người dẫn dắt đội, người đã giúp đỡ anh rất nhiều trong kiếp trước và có thể gọi là ân nhân, bây giờ lại gọi anh một tiếng ân nhân khiến Ngô Minh cảm thấy khá bất lực.
" n nhân của ta, không ngờ lại gặp được người lại ở đây, ngày đó nếu không có người thì mạng nhỏ của tiểu Phàm và ta đã không còn, người đã cứu mạng chúng ta, nhưng bây giờ người đã gây ra họa lớn rồi. Bí thư Vương là một trong những nhân vật quyền lực nhất ở trong khu an toàn, tất cả lực lượng cảnh sát đều do ông ta quản lý. Ta không biết người có thù gì với ông ấy, nhưng ta tin tưởng vào trực giác, người có thể cứu chúng ta trong hoàn cảnh đó nhất định không phải là kẻ xấu, người đi đi. Bọn ta sẽ thu thập cục diện nơi này, đám binh lính này đều là thuộc hạ của ta, bọn họ sẽ không tiết lộ, nhưng người khác thì khó nói!” Lưu Bân thì thào nói.
Ngô Minh nhìn hán tử nghĩa khí này, trong lòng thầm nghĩ giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Lưu Bân vẫn là một người nghĩa khí, kiếp trước anh ta như vậy, kiếp này cũng như thế.
Không còn nghi ngờ gì nữa, buông tha cho kẻ tình nghi sẽ mang đến cho anh ta vô số rắc rối, nhưng tính cách của Lưu Bân là như vậy, có ân tất báo. Chính mình có ân cứu mạng anh ta, nếu vì tranh công mà chế trụ mình liền không phải là Lưu Bân. Đây là lý do vì sao kiếp trước, Ngô Minh có mối quan hệ mật thiết với anh ta.
“Hừ, lâu nay chúng ta đã ngứa mắt với những gì bí thư Vương từng làm, ân nhân đây là trừ hại cho dân!”
Trương Tiểu Phàm, người đã trở thành trung đội trưởng cũng cười nói.
Nhìn hai người này, Ngô Minh lắc lắc đầu. Nếu đã dám hạ sát bí thư Vương, anh ta cũng không sợ gây ra hậu quả gì lớn, ngược lại, nếu suy đoán của anh chính xác, thì Đoạn Quốc Nghị bọn họ từ lâu đã coi vị bí thư Vương này là một mối nguy hiểm tiềm tàng. Hiện tại hắn đã chết thì bọn họ càng cao hứng.
Chưa kể đến thực lực mà anh ta thể hiện, cường công xông vào biệt thự giải quyết trận chiến trong vòng chưa đầy hai phút, đây quả là một chiến tích đáng sợ, Chỉ cần đầu không vô nước thì ai cũng sẽ cân nhắc chuyện này, ít nhất sẽ không ngu xuẩn muốn trừng phạt mình, Trong thế giới này, quyền lực là trên cả luật pháp.
Nghĩ đến đây Ngô Minh cười nhẹ, hướng Lưu Bân và Trương Tiểu Phàm nói: "Yên tâm, ai làm nấy chịu, chuyện này sẽ không liên lụy đến các ngươi. Đúng rồi, ta tên là Ngô Minh!"
Ngô Minh biết mình không thể rời đi vào lúc này, nếu không Lưu Bân và Trương Tiểu Phàm nhất định sẽ bị liên lụy.
Kế tiếp, dù Lưu Bân và Trương Tiểu Phàm có thuyết phục như thế nào thì Ngô Minh cũng không chịu rời đi, hai người như kiến
bò trên chảo nóng, chỉ thiếu nước nổ súng đuổi Ngô Minh đi.
Chẳng mấy chốc, hơn chục chiếc ô tô chạy tới, một vài cán bộ, sĩ quan bước xuống, cùng một tốp đông cảnh sát đặc nhiệm và binh sĩ lao tới.
Nhìn cục diện như vậy, Lưu Bân và Trương Tiểu Phàm đều mặt mày biến sắc, trong lòng khẽ thở dài thầm trách Ngô Minh không chịu rời đi, bây giờ muốn chạy cũng không được.
"Đoàn trưởng của các anh là ai? Vì sao đến đầu tiên lại không vào cứu người? Kẻ nào đã tấn công biệt thự bí thư Vương, anh đã xử lý chưa? Nói cho anh biết, nếu bí thư Vương có bất trắc gì, các anh phải ra tòa án quân sự!" Một sĩ quan cấp trung tá giận dữ nói.
Chức quan cao hơn một cấp đè chết người, lúc này Lưu Bân chỉ có thể tiến lên chào, còn chưa kịp mở miệng thì một quan chức phía sau trung tá nhìn thoáng qua Ngô Minh, đột nhiên nói: "Chính là hắn, nhất định hắn là hung thủ, bắt lấy hắn! "
Rõ ràng là quan chức này đã có mặt khi bí thư Vương muốn thu phục Ngô Minh, ông ta cũng biết bí thư Vương hạ lệnh ám sát mà bây giờ đối phương lại vô sự đứng đó. Không cần hỏi cũng biết người đã tấn công biệt thực chính là kẻ này.
Vài tên đặc cảnh có vũ trang chuẩn bị xông tới bắt người, lúc này Trương Tiểu Phàm lập tức dẫn mọi người ra ngăn cản, hắn cũng giơ súng lên đạn nói: “Ta xem ai trong các ngươi dám lộn xộn! “
Hai bên giương cung bạt kiếm, không khí căng thẳng. Trung tá vẻ mặt tức giận mà mắng: "Các ngươi là lính của ai, không biết lão tử đây sao? Hạ súng ngay cho ta, cho các ngươi biết đây là chống đối cấp trên, ta có thể trực tiếp ra lệnh xử bắn các ngươi"
Với một lời của trung tá, những binh lính ông ta mang theo lập tức bao vây đám người Lưu Bân. Mà Lưu Bân cũng kiên định không giao Ngô Minh ra, anh cũng biết tình hình hiện tại khá nguy hiểm, dù thế nào đi chăng nữa thì chức đại đội trưởng của anh e rằng sẽ kết thúc.
Đã như vậy, anh cũng từ bỏ cười lạnh một tiếng, đơn giản không thèm lên tiếng, thầm nghĩ hiện tại trung tá không dám hành động gì. Tuy nhiên, Lưu Bân rõ ràng đã đánh giá thấp đối phương.
Bị một đại đội trưởng và trung đội trưởng khinh thường như vậy, trung tá sắp phát điên, lão ta gần như không chút do dự rút súng chĩa vào đầu Lưu Bân, sẵn sàng bóp cò.
Thời kỳ phi thường, cấp dưới vi phạm mệnh lệnh của cấp trên, trong trường hợp nghiêm trọng có thể trực tiếp xử bắn cấp dưới, đây là mệnh lệnh do Bộ tư lệnh quân khu an ninh ban hành.
Rõ ràng trung tá định gϊếŧ gà dọa khỉ, lão ta tuyệt đối có quyền, lão cũng tin tưởng cho dù chính mình bắn chết đại đội trưởng bất tuân, binh lính bên kia cũng không dám làm gì.
Chỉ là ngay lúc súng của lão ta chĩa vào đầu Lưu Bân, lão ta cảm thấy trước mặt có một bóng người lóe lên, cổ tay đột nhiên bị một bàn tay giống như kìm sắt nắm chặt.
Kế tiếp phát ra tiếng xương gãy, cổ tay trung tá trực tiếp bị bẻ gãy, khẩu súng lục cũng rơi xuống đất.
Xuống tay dĩ nhiên là Ngô Minh, anh có thể nhìn ra trung tá không phải hư trương thanh thế mà thực sự muốn nổ súng, hiển nhiên không thể nhìn Lưu Bân bỏ mạng như thế này, bất đắc dĩ anh phải ra tay. Mô địa cự ma cu li ở cách đó không xa, lúc này được 2 điểm sức mạnh mà Mộ địa cự ma cu li và bộ giáp hợp kim nguyên khí đã tăng phúc cho anh. Vận dụng chút kỹ xảo, bẻ gãy cổ tay một người bằng một tay không phải khó khăn gì.
Trung tá lúc này hét lên một tiếng, nhưng Ngô Minh vẫn chưa buông tay, lão ta chỉ có thể khom người ngồi xổm trong một tư thế rất buồn cười. Một màn này khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm, bọn họ không biết rằng một khi Ngô Minh động thủ, anh ta đã lên kế hoạch đại khai sát giới.
Bản chất của Ngô Minh là người không sợ trời không sợ đất, trước mặt đã đi đến bước này thì không còn lo ngại gì nữa.
Đúng lúc này, một vài chiếc ô tô ở phía xa nhanh chóng áp sát, một người xuống xe trước không chút do dự nhảy lên mái nhà, lấy ra một thẻ bài hóa thành cây cung lớn, kéo
cung hướng về phía lực lượng quân đội.
Lúc này mọi người đều cảm thấy sau lưng như có điện xà vũ động, mũi tên quang mang lấp lóe hiển nhiên có uy lực rất lớn, bọn họ cũng nhận ra đây là xe của đội thức tỉnh số ba.
Người kéo dây cung đương nhiên là Lý Hạ, nhìn thấy Ngô Minh bị người bao vây, cô không chút do dự, thậm chí còn không hỏi ai đúng ai sai, lựa chọn ủng hộ Ngô Minh. Việc của Ngô Minh cũng là việc của cô, ai dám đe dọa Ngô Minh cô sẽ ra tay mà không có bất kỳ do dự nào.
Ngoài ra, Tôn Cường, Triệu Ninh và một số sĩ quan cũng nhảy ra khỏi xe bước nhanh tới. Những sĩ quan này đều là đại tá của sở chỉ huy, bọn họ đương nhiên có thể trấn trụ hiện trường.
Khi họ gần như đoán ra được chuyện gì đã xảy ra, những sĩ quan này nhìn vào biệt thự đổ nát và Mộ địa cự ma cu li khổng lồ, rồi nhìn sang Ngô Minh đang chế trụ người đang giữ quân hàm trung tá thì lắc lắc đầu nói:" Tất cả đều trở về trụ sở, chuyện này chỉ có thể do trụ sở bình phán."