Đập vào mắt anh ta là cánh cửa an ninh bị gãy vặn vẹo, bị đạp tung ra. Bảy, tám gã đang cướp bóc khắp nơi trong phòng lấy sạch vật tư dự trữ của họ, trong khi Lý Hạ bị hai người kéo vào phòng ngủ bên trong, khẩu súng của cô ấy giờ đã nằm trong tay một tên côn đồ.
Nếu như có chuyện gì có thể khiến Ngô Minh tức giận, vậy không ngoài gì khác chính là thứ trước mắt, hành vi của những người này đã hoàn toàn chạm vào mấu chốt của Ngô Minh.
Những kẻ này là ai, Ngô Minh đã biết đại khái từ người trung niên tốt bụng dưới lầu, cũng có thể đoán được tình huống trước mắt. Ở kiếp trước, Ngô Minh đã từng nhìn thấy loại côn đồ này, có rất nhiều người như vậy, bởi vì không có ràng buộc nên bọn chúng muốn làm gì thì làm, cướp tài nguyên có hạn, gϊếŧ người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm. Có thể nói hành động của bọn chúng còn đáng giận hơn so với những trùng nhân.
Ngô Minh hiểu rất rõ tính cách của Lý Hạ, tuy rằng chính nghĩa tràn ngập, nhưng thật sự để cho nàng dùng súng gϊếŧ người, cũng có chút làm khó nàng. Không nói đến Lý Hạ, ngay cả bản thân ở kiếp trước khi gặp chuyện như vậy cũng không có biện pháp hữu dụng.
Chỉ điều Ngô Minh là người đã trùng sinh, biết sâu sắc bản chất của thế giới này.
Một thế giới thịnh vượng có thể che đậy nhiều thứ xấu xa, nhiều thứ sẽ không biến mất vì điều này. Bản chất của sự tồn tại vẫn là cạnh tranh, cướp bóc và gϊếŧ chóc. Điều này vẫn diễn ra qua nhiều thời đại khác nhau.
Đôi khi ngươi yếu đuối thì ngươi sẽ bị bắt nạt, nếu ngươi không phản kháng thì sẽ bị nuốt chửng đến mức không còn cặn bã, giống như khi ở dưới lầu, một người bình thường chắc chắn sẽ bị tên côn đồ đâm xuyên vào lá lách của mình bằng một con dao găm và chết một cách bi thảm.
Trước mắt cũng như vậy, bên kia đã lấy đi súng tiểu liên của Lý Hạ, hắn liền có khả năng uy hϊếp chính mình, rốt cuộc ngay cả là thức tỉnh giả cũng không ngăn được viên đạn.
Gần như ngay lập tức Ngô Minh lập tức hành động, anh ta đột nhiên lao vào phòng với một chiếc răng bọ dài hai mét đã được cầm sẵn trên tay.
Súng của Ngô Minh trong ba lô đã hết đạn từ lâu, Đường đao được bọc trong vải, lúc này vũ khí lấy ra dễ dàng nhất chính là loại răng bọ này.
Ngô Minh không có ý định đàm phán, bởi vì anh ta không thể đảm bảo rằng cuộc đàm phán sẽ hữu ích, nếu bọn chúng bắn anh ta với khẩu súng trên tay thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Vì vậy Ngô Minh đã chọn biện pháp an toàn và trực tiếp nhất, đó là trực tiếp dùng vũ lực, cho dù đối phương không có súng, nhưng trong tay mỗi người đều có dao, búa, dùi cui, cùng nhau vây công anh ta cũng ăn không tiêu, rốt cuộc vừa mới thức tỉnh, thể chất chỉ hơn gấp hai so với người thường, đối với thẻ bài, Ngô Minh hiện tại năng lượng tích trữ trong cơ thể cũng không đủ dùng thẻ bài.
Khi Ngô Minh xông vào phòng, bọn Vương Tiểu Quân đã phát hiện ra anh ta nhưng phản ứng của chúng vẫn chậm nửa nhịp, hoặc có thể chúng chưa từng thấy một vị cao thủ nào chỉ hành động mà không nói một lời.
Một tên xã hội đen đứng gần cửa nhất, vừa quay đầu đã bị Ngô Minh đấm vào bụng, trong tích tắc anh chàng tội nghiệp ngã xuống đất, cúi đầu đau đớn.
“Mẹ kiếp, có thằng ngạnh kháng, chém nó!”
Vài tên côn đồ hét lên ngay lập tức, chúng lao đến với vũ khí trên tay, khảm đao sắc bén bổ tới. Anh nhanh chóng nắm lấy cánh tay của đối thủ, rồi vặn mạnh vào một bên thân thể của hắn, chợt nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, cánh tay của đối phương thật sự bị Ngô Minh bẻ gãy.
Ngay từ đầu, ánh mắt của Ngô Minh không hề rời khỏi gã du côn cầm súng, hơi thở của người phía sau khiến Ngô Minh cảm giác có chút uy hϊếp.
“Đó là người có tiềm năng thức tỉnh!”
Ngô Minh lập tức nghĩ đến, trong không khí đã có sẵn nguyên khí tự do, tuyệt đại bộ phận nhân loại đều bất tri bất giác hấp thụ những nguyên khí tự do này, chỉ là họ hấp thụ được bao nhiêu mà thôi. Một số người có thể chỉ hấp thụ ít hơn một đơn vị nguyên khí trong vài tháng, trong khi một số người hấp thụ nguyên khí nhanh hơn nhiều, thậm chí một số người có tiềm năng xuất sắc có thể hấp thụ nguyên khí không chậm hơn bao nhiêu so với Ngô Minh có bộ thu thập nguyên khí.
Ngô Minh biết rằng ngày mai, người đầu tiên thức tỉnh Vũ Thành sẽ được sinh ra, tất nhiên đó là ở kiếp trước, bây giờ người thức tỉnh đầu tiên là chính mình. Nhưng điều này cũng cho thấy nhiều người đã bắt đầu dấn thân vào con đường của thức tỉnh giả, rõ ràng kẻ cầm đầu băng đảng xã hội đen là một trong số đó.
Khi tên côn đồ đầu tiên nằm xuống đất thì Lý Hạ đã nhìn thấy Ngô Minh, nhưng lúc này miệng cô ta đã bị bịt lại nên chỉ có thể phát ra âm thanh. Ngô Minh lúc này đang tập trung đối phó với đám côn đồ này, tốc độ cực nhanh, lại chiếm tiên cơ nên chỉ trong chốc lát trong bảy người đã có bốn người bị anh ta đánh ngã xuống đất, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn không thể đứng dậy.
Vương Tiểu Quân lúc này cũng kinh hãi, hắn chưa từng thấy qua người nào cường đại như vậy, bốn tên thủ hạ của hắn vừa mới đối mặt đã bị đánh gục, bất quá khi hắn sờ đến khẩu súng lạnh băng trong tay thì nở một nụ cười yêu nghiệt.
Lão tử có súng trong tay, lão tử sợ cái chim.
Giây phút tiếp theo, hắn ta lẫy chốt, giơ súng lên không chút do dự bóp cò.
BANG!
Một viên đạn nháy mắt bắn ra.
Ngô Minh lập tức cởi bỏ ba lô khi bên kia bắt đầu động, chắn trước mặt anh ta. Trong túi là giáp xác ngực được lột ra từ hình thái thứ hai của trùng nhân, đủ lớn để bảo vệ các điểm quan trọng của anh ta.
Khi tiếng súng vang lên, Ngô Minh vẫn đang lao tới, viên đạn dùng một lực mạnh đập vào ba lô, xuyên qua thủng ba lô cho đến khi trúng giáp xác trong túi thì bị chặn lại.
Lợi dụng kẽ hở này, Ngô Minh như dã thú nhào vào Vương Tiểu Quân, vật ngã xuống đất. Phải nói Vương Tiểu Quân là người có tiềm lực thức tỉnh, bằng không nếu một người bình thường bị đánh như thế này, tuyệt đối sẽ mất sức chiến đấu.
Mặt khác Vương Tiểu Quân ngã xuống đất lộ ra vẻ hung tợn, giơ súng bắn dữ dội, tiếng súng vang lên một hồi, nhưng chỉ một lúc sau thì tiếng súng đột ngột dừng lại.
Vương Tiểu Quân thái dương bị một cái răng bọ xuyên thấu, trừng mắt mất mạng đương trường, không thể tin được mình sẽ chết.
Chính là Ngô Minh đã gϊếŧ hắn, vừa rồi bóp cò súng như điên, Ngô Minh suýt nữa bị trúng đạn, một viên đạn thậm chí còn xát vào da đầu của Ngô Minh. Anh tìm cách tránh góc bắn của Vương Tiểu Quân, rồi bất ngờ đâm răng bọ vào huyệt thái dương của hắn.
Chặn, đánh, lăn và kích sát, bốn hành động được hoàn thành trong một lần, lúc đó Ngô Minh dường như đã trở lại trạng thái của kiếp trước, nơi anh chiến đấu với tất cả các loại quái vật một mình.
Sau khi Vương Tiểu Quân bị gϊếŧ, hai tên xã hội đen còn lại đều sững sờ, một tên trong bọn xã hội đen chưa từng thấy cảnh này.
Một tên đang bắt giữ Lý Hạ, hắn không biết nên tiếp tục bắt hay nên thả, hắn vẫn đang choáng váng trước hành động gϊếŧ người của người trước mặt.
Vương Tiểu Quân, đại ca của hắn, một người lợi hại như vậy mà bị gϊếŧ như gà không kịp phản kháng.
Tên Chuột có thể xác định người trước mắt này nhất định không phải lần đầu tiên gϊếŧ người, cho tới bây giờ cũng không biết đối phương là ai, tại sao đột nhiên xông vào đại khai sát giới.
Nhưng ngay sau đó, lời nói của đối phương đã giải đáp những nghi ngờ của tên Chuột.
“Buông cô ấy ra, cút khỏi nhà tao!”
Tên Chuột lập tức buông Lý Hạ ra, té ngã lộn nhào chạy loạn ra ngoài, theo tính khí của hắn, lúc này nên nói mấy câu cay nghiệt để tìm đường lui, nhưng hắn ta không dám, đại ca của hắn ta đã bị xử lý, buông những lời đó ra chính là đi tìm chết.
Tên xã hội đen bị Ngô Minh đánh bị thương trên mặt đất lúc này còn có thể nhúc nhích, chật vật giúp bạn đồng hành bò ra ngoài vì sợ theo chân Quân ca.
Trong phút chốc, ngoại trừ một xác chết trên mặt đất, những người khác đều đi sạch sẽ.