Chương 15: Lòng người tại tận thế

"Khách khí, cô bé thân thủ không tồi, học võ ở đâu vậy. Xưng hô với cô như thế nào?"

Người tay hoa mỉm cười đưa tay về phía Lâm Cửu, Lâm Cửu nhướng mày bắt tay lại.

“Tôi đã học được một ít phòng thân, tôi tên là Lâm Cửu, các anh?”

Có lẽ vì sợ dùng sức làm tổn thương Lâm Cửu nên người tay hoa run rẩy yếu ớt rồi rút tay lại.

“Tôi họ Hướng, trong phương hướng, tên Hướng Long, cứ gọi tôi là Long ca,”

Hướng Long chỉ vào hai người còn lại đi theo mình.

“Người trọc tên là Mã Á Phàm, Phàm Tử. Người gầy tên là Hầu Đại Bảo, mọi người gọi là Khỉ Gầy.”

Lâm Cửu gật đầu chào.

"Tiểu Lâm, vừa rồi tôi nhìn thấy chiêu thức của cô, cô cũng thức tỉnh dị năng sao?"

“Đúng, dị năng hệ Thủy.”

Lâm Cửu giơ tay lên, một quả cầu nước to bằng nắm tay từ trong lòng bàn tay hiện ra.

Những người sống sót khác đều đang âm thầm chú ý đến Lâm Cửu, nhìn thấy bóng nước trong lòng bàn tay Lâm Cửu, nhiều người lén nuốt nước bọt, Lâm Cửu nhướng mày, hầu như mọi người ở đây đều mang theo một cái túi, túi phồng lên, hình như không có đồ ăn nước uống, nhìn quầy vàng bạc trống rỗng, Lâm Cửu nhận ra rõ ràng, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ, vàng bạc có thay thế được thức ăn cùng nước không? Không biết họ đang nghĩ gì, ít nhất trong vòng năm năm kể từ ngày tận thế, sẽ không có người nhìn vào những thứ này.

Lâm Cửu điều khiển quả cầu nước lơ lửng trên không, chậm rãi rửa tay trong quả cầu nước, vung tay một cái, quả cầu nước rơi xuống sàn nhà, cuốn trôi vết máu trên đó.

"Đạo đức giả."

Người phụ nữ đầu tiên nhìn thấy mèo zombie la hét, liếc nhìn Lâm Cửu đang rửa tay và lẩm bẩm điều gì đó.

Lâm Cửu lười nói chuyện với cô ta, cô dùng nắp ba lô lấy bánh mì và sữa ra, suy nghĩ một hồi, lại lấy ra một lọ mứt và vài chiếc giăm bông, không cần phải chết đói vì nhóm người vô dụng này.

Bên cạnh, Hướng Long nhìn ba lô Lâm Cửu với ánh mắt tán thưởng, liếc Mã Á Phàm và Hầu Đại Bảo rồi lấy trong túi ra nước khoáng, bánh quy nén cùng những thứ tương tự rồi bắt đầu ăn.

Những người nơi này gần như đều trốn vào lúc sáng sớm khi tận thế nổ ra, bây giờ đã hơn ba giờ đêm, gần như cả ngày chưa ăn gì, nhìn bốn người ăn uống trước mặt bọn họ, không biết bụng của ai phát ra âm thanh trước, sau đó lại lần lượt vang lên, không hề dừng lại.

“Tiểu Lâm, vì cô là dị năng hệ thủy, cô có muốn cân nhắc việc tham gia cùng chúng tôi không?”

Hướng Long cắn một miếng bánh quy nén rồi nhanh chóng rót một ngụm nước vào, không còn cách nào khác, bánh quy nén tuy no lại không chiếm nhiều diện tích, nhưng nó thực sự quá nghẹt họng.

Gia nhập? Sớm như vậy liền có ý thức tiểu đội dị năng?

Nhìn ánh mắt dò hỏi của Lâm Cửu, Hướng Long cũng sững sờ.

“Như thế nào, cô không nghe đài phát thanh ngày hôm nay à?"

Lâm Cửu lắc đầu, đột phá trúc cơ viên mãn, ra khỏi Tiểu Tiên Nguyên đã là buổi chiều, chưa hề nghe thấy đài.

Hướng Long và hai người kia vội vàng bắt đầu giải thích, lúc bắt đầu ngày tận thế, Hướng Long và hai người còn lại tình cờ ngồi trên xe và nghe được rất nhiều câu nói của Hoa Quốc về ngày tận thế qua đài phát thanh trong xe.

"Gia tộc G nói rằng ngày tận thế này là thảm họa toàn cầu, họ hy vọng mọi người sẽ tích cực tự cứu mình. Khi tận thế nổ ra, một nửa nhân loại sẽ trực tiếp trở thành zombie, và một số ít người sẽ thức tỉnh sức mạnh. Những dị năng được phát hiện cho đến nay bao gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, sức mạnh, tốc độ, hệ tâm linh, lôi hệ và hệ gió. Gia tộc G đang xây dựng vùng an toàn ở một số thành phố trọng điểm, hy vọng các dị năng có thể thành lập đội đưa những người bình thường về căn cứ. Càng mang theo nhiều người thì phần thưởng từ căn cứ sẽ càng phong phú.”

“Người già và trẻ em phần thưởng càng nhiều nhất.”

Hướng Long nói xong, Khỉ Gầy lại thêm một câu.

Lúc này, những người sống sót khác luôn để ý tới đám người Hướng Long cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ vẫn còn có đường sống sót, gia tộc G cũng không hề từ bỏ bọn họ!

Lâm Cửu nghe xong nhướng mày, kiếp trước quả nhiên có thưởng cho người có năng lực đặc biệt lập đội đưa dân thường vào căn cứ, việc công bố chính sách này phần lớn đã đảm bảo cho dân cư Hoa Quốc. Ngày tận thế, trong số các cuộc họp được tổ chức, Hoa Quốc là nơi bảo toàn quyền lực đầy đủ nhất, vượt xa các nước Âu Mỹ vốn nổi tiếng phát triển trước ngày tận thế, trong khi nhiều nước nhỏ ven biển bị trực tiếp tiêu diệt tại sự khởi đầu của ngày tận thế. Nhưng giờ đây không chỉ cứu người dân bình thường có phần thưởng, người già và trẻ em còn nhận được nhiều phần thưởng hơn... Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là ban lãnh đạo cấp cao có thể đã có sự chuẩn bị!

(Edit: Y Lan Như Mộng)

Nhưng tin tức được tung ra ba ngày sau ngày tận thế ở kiếp trước, liệu có người trọng sinh như cô trong số những lãnh đạo cao nhất của Hoa Quốc?

Không, không phải, trọng sinh không phải là cải trắng, loại bug này ngàn năm mới xảy ra một lần, hẳn là không phải trọng sinh. Phải biết rằng, siêu năng lực được truyền đồn từ con người sau ngày tận thế đủ loại, hơn rất nhiều so với những gì Hướng Long kể, trong số đó có siêu năng lực tâm linh- tiên tri.

Lâm Cửu loay hoay một lúc rồi gác lại vấn đề, cô chỉ muốn sau này sống tốt nhưng còn lâu mới đạt đến trình độ đó, nghĩ tới cũng vô ích.

“Em gái Tiểu Lâm, em gái Tiểu Lâm...?”

Hướng Long vẫy tay trước mặt Lâm Cửu, Lâm Cửu tỉnh ngộ.

"Long... Long Đại Ca..."

Lâm Cửu nuốt một ngụm bánh mì, nhìn những người sống sót xung quanh.

Hướng Long gật đầu:

“Đúng vậy.”

"Mọi người đều sống sót không dễ dàng... Chỉ cần chúng ta cùng nhau đi đến căn cứ, sau này sống sót sẽ không thành vấn đề."

Lâm Cửu mím môi nhìn vào mắt Hướng Long, người này nhìn khá tà ác, không ngờ lại có lòng từ bi như vậy, quả nhiên không thể chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá con người.

“Long Đại Ca, nói thẳng ra, có người được cứu là nhờ sự giúp đỡ của anh, nhưng cứu được người lại tự làm hại mình… Trên đường đi anh có thể gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào. Tôi tôn trọng Long Đại Ca, ý tôi là có ý tốt, nhưng tôi không đồng tình."

Lâm Cửu nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, ngậm ống hút sữa.

"Tôi còn muốn vào thành phố thăm nhà. Sáng mai chúng ta mỗi người một ngả."

Đáp ứng chính là tốt, có ý tốt cũng là tốt, nhưng... Lâm Cửu nhìn những người sống sót với vẻ mặt khác nhau, thiện ý cũng còn tùy vào người phải không?

Suy cho cùng, Lâm Cửu vẫn có ý thức làm phụ nữ mang thai, dù thế nào đi nữa, sự an toàn của bản thân và con luôn được đặt lên hàng đầu, cô không quan tâm đến người khác và không muốn quan tâm đến họ.

Dường như vô tình, Lâm Cửu đặt tay lên bụng dưới, không nhìn vẻ mặt bối rối của Hướng Long, lui vào một góc, ngồi xếp bằng, bình tĩnh chuyển tâm.

“Cái đó, cái đó…”

Cô gái rúc ở góc bên kia chậm rãi bước đến chỗ Lâm Cửu, cô gái nhìn chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú biểu tình co quắp, bộ đồng phục học sinh dính đầy máu.

"Xin chào, chị là dị năng hệ thủy phải không?"

"Có chuyện gì vậy?"

Khi Lâm Cửu mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy là khuôn mặt rụt rè của cô gái, cô không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, Lâm Cửu nhìn thấy thẻ học sinh treo trên đồng phục học sinh của cô gái đầy máu, cô gần như không thể thở được, tên cô gái là Bạch Tiểu Linh.

"Chị ơi, anh trai em bị sốt, chị có thể cho anh ấy uống chút nước được không? Em không lấy nước miễn phí của chị, em đổi bánh quy!"

Bạch Tiểu Linh từ trong túi mang theo bên người lấy ra một túi bánh quy gói đủ màu sắc đưa cho Lâm Cửu.

“Sốt?!”

Lâm Cửu chưa kịp nói gì thì người phụ nữ ngồi gần cửa đã hét lên trước, giọng sắc bén khàn khàn như đã lâu không uống nước, mọi người ở bên trong không khỏi xuýt xoa tai của họ.

"Hô Hô..."

Zombie vốn bị mùi thịt người chặn ở cửa không chịu rời đi, dưới tiếng hét càng hưng phấn hơn, nắm đấm thối nát của nó đập vào cửa kính, để lại vết đen của thịt thối.

Người phụ nữ trước ánh mắt buộc tội của mọi người, dũng cảm đứng lên, giả làm nạn nhân, chỉ tay vào Bạch Tiểu Linh, tất nhiên không dám khıêυ khí©h Lâm Cửu.

"Sốt kiểu gì? Anh trai của cô rõ ràng sẽ trở thành zombie! Ai không biết dấu hiệu đầu tiên của việc trở thành zombie là sốt?! Cô muốn gϊếŧ chúng tôi sao?!"

Người phụ nữ hạ giọng nói hung dữ, với khuôn mặt trông đặc biệt hung dữ vì lòng căm thù.

"Không, anh trai tôi không bị thương! Anh ấy muốn biến đã biến thành zombie từ lâu rồi..."

Cô gái lo lắng đến bật khóc, nhìn Lâm Cửu đang bình thản với ánh mắt cầu xin:

"Anh tôi thật sự chỉ là bị sốt thôi..."

"Đánh rắm! Làm sao chúng tôi biết hắn có bị thương hay không? Cô chính là muốn gϊếŧ chúng tôi, ai biết cô đang suy nghĩ cái gì..."

Bị nhìn chằm chằm khiến da đầu Bạch Tiểu Linh căng thẳng, Lâm Cửu không khỏi cau mày, đứng dậy, đi đến trước mặt anh trai Bạch Tiểu Linh, cậu bé còn nhỏ, khuôn mặt cũng không kém phần đẹp trai lại sưng tấy vì sốt cao. Phạm vi tuôn trào rộng lớn, Lâm Cửu nắm lấy cổ tay cậu bé khám, mấy luồng năng lượng đang ùa vào trong cơ thể cậu bé, tuy hỗn loạn nhưng rất rõ ràng, đây là điềm báo cho sự thức tỉnh.

Lâm Cửu nói:

"Anh em không sốt."

Bạch Tiểu Linh sắc mặt lập tức tái nhợt, trước khi nữ nhân kia lộ ra vẻ kiêu ngạo, Lâm Cửu lập tức ném cô ta xuống vực sâu với câu tiếp theo:

"Hắn muốn thức tỉnh trở thành dị năng."

"Thật sao? Anh trai em sắp có dị năng?"

Vẻ mặt người phụ nữ xấu xí như trái cà tím bị sương giá, cô ta vừa nghe rõ lời nói của Hướng Long, mạng sống của những người bình thường như họ đều nằm trong tay những người có sức mạnh siêu nhiên này... Cô ta muốn đi ra ngoài, lập tức xúc phạm hai người, đây thực sự là một tổn thất lớn.

Người phụ nữ đứng đó khϊếp sợ, không nói nên lời, bất lực nhìn Lâm Cửu hóa ra nước cho cậu bé uống, rồi múc đầy cốc nước lớn mà học sinh Bạch Tiểu Linh đã dùng, từ chối bánh quy trên tay Bạch Tiểu Linh, cổ họng bị nghẹn, khát đến mức không dám nói một lời.

Người đàn ông mặc lễ phục ngồi cạnh người phụ nữ đứng dậy, trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười.

"Tôi thực sự xin lỗi, vợ tôi đang mang thai, gần đây tính tình cô ấy trở nên rất kỳ lạ... Ngay cả ở nhà tôi cũng không thể chịu đựng được cô ấy, xin hãy tha thứ cho tôi, xin lỗi... em gái,"

Người đàn ông trịnh trọng nói. Nhìn Lâm Cửu đang bảo vệ anh em Bạch Tiểu Linh, cũng hướng Tiểu Linh nói:

"Tôi tại đây thay mặt cô ấy xin lỗi. Thực xin lỗi."

Nói xong, còn cúi đầu lễ phép.

Người phụ nữ nhìn thấy chồng mình đứng dậy, vội vàng duỗi thẳng eo, eo thon, bụng hơi nhô ra, quả thực trông như đang mang thai ba bốn tháng.

Bạch Tiểu Linh dù sao cũng là học sinh, cô ấy chưa từng thấy qua hoàn cảnh như vậy, mặt đỏ bừng, liên tục xua tay.

“Không sao đâu, không sao đâu, anh trai tôi cũng không sao đâu, đừng xin lỗi.”

Người đàn ông mặc lễ phục kéo người phụ nữ ngồi xuống, cách họ một khoảng, cuối cùng cũng im lặng.

Lâm Cửu nhíu mày hối hận vì đã đến tiệm vàng này, nhắc nhở ở đâu có người có rắc rối, còn ba bốn tiếng nữa mới sáng, Lâm Cửu trở về góc thiền định nghỉ ngơi.

Không lâu sau, bên trong tiệm vàng vang lên tiếng ngáy khe khẽ.