Chương 5: Kẹt xe

Chiếc xe sedan* màu xám chậm rãi lái ra khỏi hầm để xe, bên ngoài trời đã sáng choang.

*Sedan là dòng xe ô tô con 4 – 5 chỗ ngồi, có kết cấu chia làm 3 khoang gồm: khoang động cơ phía trước, khoang hành khách (có 2 hàng ghế) ở giữa và khoang hành lý phía sau. Ở một số quốc gia sedan còn có nhiều tên gọi khác như saloon (Anh) hay limousine (Đức).

Chu Chu ngồi thẳng người, mơ hồ có thể nhìn thấy đằng trước xe có những vệt máu đỏ thẫm trên đường.

Cô lái xe chầm chậm dọc theo đường gom của tiểu khu đi ra, tiếng xe đã thu hút vài bóng người trong góc tối của con ngõ.

Chu Chu nhìn qua bên phải, cô nín thở ngay lập tức, ánh mắt cô tràn đầy sự kinh ngạc và một chút sợ hãi bị đè nén.

Một số người với toàn thân bê bết máu thịt, quần áo nhuộm máu đỏ, sắc mặt tím tái chậm rãi đi về hướng chiếc xe.

Đó là xác sống! Chu Chu thầm xác nhận sự thật này một lần nữa.

Nhìn thấy lũ xác sống đang tới gần mình với tốc độ đi bộ như người thường, Chu Chu bình tĩnh quay đầu lại, đạp chân ga phi nhanh về phía đường cái.

Dọc đường đi, Chu Chu đã gặp hàng chục xác sống lang thang không mục đích, cũng thấy cảnh xác sống đang gặm nội tạng của người bình thường…

Mặc dù hồi đại học cô từng học môn giải phẫu người và nhìn thấy rất nhiều loại tiêu bản xác chết, nhưng những hình ảnh đẫm máu và tàn bạo như vậy vẫn khiến cô vô cùng khó chịu.

Càng tới gần trung tâm thành phố, càng có nhiều xe cảnh sát đậu bên đường. Chu Chu thấy một cảnh sát đang bắn vào một xác sống, có điều xác sống sau khi bị bắn chỉ khựng lại, vài giây sau nó lại lao về phía trước.

Chu Chu nhìn một màn ở đối diện, nếp nhăn giữa mày vẫn chưa giãn ra.

Hiện giờ xác sống trên đường tương đối ít, không phải do xác sống đã bị khống chế, cũng không phải do xác sống bùng phát với tốc độ chậm.

Mà vì thời điểm bùng phát xác sống là vào ban đêm! Ít người đi lại, nên nó vẫn chưa thực sự lan rộng.

Tuy nhiên, một khi người dân trong thành phố thức dậy, những người chưa biết được chân tướng ra ngoài đi làm… đó sẽ là một địa ngục trần gian!

Ban đêm nhìn không rõ, người trên lầu còn tưởng rằng dưới lầu có người gây rối, cùng lắm là bạo động, dù sao tiếng xe cảnh sát vang lên liên tục, mọi người nằm trên giường nửa mê nửa tỉnh, đều cho rằng chắc chắn cảnh sát có thể giải quyết nó.

Trời sáng dần, tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng quái lạ. Một số người cảnh giác đã nhoài ra ngoài cửa sổ nhìn xuống, khắp các bệ cửa sổ đều là những cái đầu lần lượt thò ra.

Tâm lý con người kỳ thực rất dễ đoán, chẳng qua sau khi phán đoán tình huống dưới lầu, họ lựa chọn thành thật ở nhà chờ cảnh sát đến giải cứu và khống chế cục diện, hoặc lựa chọn nhanh chóng rời khỏi đây, đến một nơi an toàn hơn.

Chu Chu đoán rằng hầu hết mọi người có lẽ theo đuổi sự ổn định, lựa chọn tin tưởng vào chính phủ, dù sao thì mối nguy hiểm khi đi xuống lầu quá lớn. Chắc chỉ có một số ít người sẽ chọn tin tưởng vào phán đoán của chính mình, chọn rời khỏi thành phố càng sớm càng tốt.

Chu Chu quay đầu lại, ổn định tinh thần, cô không nhìn trái nhìn phải nữa. Thừa dịp trên đường không có nhiều xe, cô lái thẳng một mạch về phía đường cao tốc.

Số lượng phương tiện di chuyển trên đường dần dần tăng lên, mọi người không hẹn mà cùng chạy như điên. Chu Chu liếc nhìn mấy chiếc xe vuột qua mình, hầu hết đều là những chiếc xe nhập khẩu của các thương hiệu cao cấp.

Chu Chu cười lạnh một tiếng, haha, quả nhiên người có tiền có quyền nhận được tin tức sớm nhất, nắm giữ đãi ngộ sinh tồn trước tiên.

Tình hình trên đường rõ ràng nghiêm trọng hơn phân tích ban đầu của Chu Chu, cô mới chạy trên đường vành đai chưa đầy năm km, liền phát hiện cầu vượt vành đai bên phải đang kẹt xe.

Muốn đến nút giao thông gần nhất, nhất định phải đi qua cầu vượt mới được. Nhưng xe kẹt cứng trên cầu không nhìn thấy điểm cuối, chẳng biết đằng trước có chuyện gì.

Chính phủ chặn đường, tai nạn xe cộ hay xác sống bùng phát đều có thể xảy ra, mà bất kể là tình huống nào, cũng đều phải chết. Nếu bị mắc kẹt trên cầu vượt, trước sau đều có xe cộ, thì sẽ không có cách nào di chuyển, một khi lũ xác sống xông ra, gần như là mười phần chết chín.

Chu Chu không cần suy nghĩ lập tức lái xe ra khỏi đường vành đai theo ngã ba gần nhất.

Tình hình càng lúc càng tồi tệ, một khi tiến vào thành phố, không chỉ cách xa lộ ngày càng xa, mà mật độ dân cư cũng sẽ trở nên đông đúc hơn.

Tiếng súng liên tục vang lên cách đó không xa, càng nhiều xe cảnh sát tập trung trên đường phố gần tòa thị chính.

Dọc đường còn có thể nhìn thấy nhiều người lính mặc quân phục, tay cầm súng tiểu liên, chậm rãi tiến bước. Tiểu đội gần nhất vẫy xe của Chu Chu.

Chu Chu lái từ từ qua đó, kéo cửa kính xuống.

"Một cô gái như cô ra đây làm gì, mau về nhà đi! Phía trước nguy hiểm lắm!"

Chu Chu khóc không ra nước mắt, cười khổ đáp: "Nhà tôi cách nơi này hơn 10km, quay về cũng rất nguy hiểm."

Người lính dẫn đội lộ vẻ kinh ngạc, vẻ mặt tràn đầy sự không đồng tình, giọng có chút hung hăng: "Cô chạy ra ngoài sớm vậy làm gì?!"

Dừng một chút, Chu Chu còn chưa kịp trả lời, hắn nhanh chóng nói thêm.

"Tôi mặc kệ cô làm cái gì, khu vực đằng trước đã bị phong tỏa không thể đi. Cô theo con đường gom đằng sau rẽ phải, tìm một ngôi nhà trốn đi, không được ra ngoài tìm chết!"

Trong giai đoạn đánh cuộc sinh tử này, chẳng ai đủ kiên nhẫn nói năng dễ nghe cả. Chu Chu biết bọn họ có ý tốt, nên nghiêm túc gật đầu.

"Được, cảm ơn, tôi đi chỗ khác, các anh hãy cẩn thận."

Đối phương xua tay với cô, rồi dẫn người đi.

Có vẻ như chính phủ và quân đội đã bắt đầu phong tỏa từng khu để xử lý, đây là chuyện tốt, chỉ cần dốc hết sức tách biệt mỗi khu vực, sau đó xử lý từng khu một, thì sẽ có khả năng dập tắt.

Tuy nhiên cái giá phải trả cũng rất cao, Chu Chu liếc nhìn thi thể binh sĩ nằm cách đó không xa, thầm thương xót cho những anh hùng này. Luôn phải có người ở đằng trước gánh trọng trách.