Chương 3: Thu dọn hành lý

Ngoài lập kế hoạch, chuyện còn lại chính là thu dọn hành lý.

Chu Chu cầm điện thoại xem thời gian, đã là ba giờ sáng. Đầu hạ ở thành phố phía nam, trời bắt đầu tờ mờ sáng sau năm giờ, đến khoảng sáu giờ là xuất hiện tia nắng đẹp.

Cô không thể rời đi lúc trời tối, tầm nhìn vào ban đêm không tốt và mức độ rủi ro cũng lớn hơn. Bởi vì cô bắt đầu mơ hồ nghe được tiếng thét và tiếng kêu la từ dưới lầu, xen lẫn vài câu chửi bới thô tục, sau khi tạm dừng một lát, âm thanh đó lại vang lên.

Mang theo những gì? Chu Chu cau mày, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo toát ra vẻ nghiêm túc, trong đầu điên cuồng suy tính. Cô hít một hơi thật sâu, buộc mình phải tư duy logic giữa mớ suy nghĩ hỗn loạn.

Phải mang theo thực phẩm, thuốc men, vũ khí, bộ dụng cụ sinh tồn ngoài trời khẩn cấp và các nhu yếu phẩm khác.

Mèo cũng phải dẫn theo.

Chu Chu quay đầu nhìn con mèo mướp vàng mập mạp đang ngủ ngon lành trên giường, trong lòng có chút căm tức.

Cần phải mang theo đồ đạc, nhưng cô không thể đảm bảo rằng chiếc xe có thể chạy suôn sẻ cả quãng đường. Tất nhiên, trường hợp lý tưởng nhất là cô chuyển mọi thứ cần thiết lên ô tô, sau đó lái thẳng đến thị trấn.

Song giờ khắc này, hoàn cảnh bên ngoài khó lường, tốc độ xác sống lan nhanh như thế nào? Chính phủ đã bắt đầu kiểm soát chưa? Hiệu quả ra sao? Mọi thứ đều ảnh hưởng đến số phận của thành phố sau bình minh.

Chu Chu thở dài không nói nên lời. Cô biết rằng một khi xác sống bùng phát, gần như không thể kiểm soát chúng. Đó chỉ là vấn đề về thời gian và tốc độ thôi.

Từ lúc dưới lầu phát ra náo động nhỏ đã nửa tiếng rồi, nhưng cô vẫn chưa nghe thấy tiếng chuông báo động nào, như vậy còn chưa đủ nói rõ tình hình sao?

Chu Chu vừa đắm chìm trong mạch suy nghĩ, vừa tìm ra túi leo núi mà mình đã mua trước đó ở trong tủ.

Cô đặt tất cả những vật dụng quan trọng có thể tìm thấy ở nhà trong phòng khách, cũng sàng lọc lại chúng.

Phải mang theo vật dụng, song cô muốn chuẩn bị sẵn đường lui cho mình. Nếu tình hình có biến, cô cần phải nhảy khỏi xe chạy trốn, đồ đạc trong túi leo núi phải có khả năng đáp ứng nhu cầu sử dụng tối thiểu của cô trong trường hợp khẩn cấp.

Chu Chu bỏ hai chai nước khoáng vào túi, một túi lớn đựng các thứ như socola, bánh quy khô và các bọc nhỏ của thực phẩm ăn liền. Những loại thuốc thường trực trong nhà không chiếm diện tích lắm, cô đóng gói toàn bộ chúng trong một chiếc túi ni lông nhỏ, rồi nhét vào góc balo.

Nếu thành phố bị tê liệt, nguồn điện và internet của thành phố hẳn sẽ không bị ảnh hưởng trong thời gian ngắn. Tuy nhiên về lâu về dài, dưới tình huống thiếu hụt nguồn cung ứng và bảo trì, việc ngắt điện và ngắt internet là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng trước khi đến lúc đó, thiết bị điện tử vẫn vô cùng quan trọng. Chu Chu tiếp tục nhét đồ vào túi.

Máy tính bảng, điện thoại di động dự phòng, thiết bị sạc, pin dự phòng, một bộ quần áo để thay, một túi chứa năm chiếc qυầи ɭóŧ dùng một lần, bộ dụng cụ sinh tồn ngoài trời khẩn cấp được mua trong chuyến du lịch bộ hành mùa hè ở trường đại học, trong đó có các thứ như thanh magie đánh lửa, dây leo núi, chăn lá nhôm giữ nhiệt khẩn cấp… Ồ! Còn phải mang theo một túi nửa kg thức ăn cho mèo...

Sau khi đóng gói những thứ này, vẫn còn một vài chỗ trống trong túi leo núi. Nhưng cô không thể nhét thêm nữa, trọng lượng quá nặng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của cô. Nếu cô đang trong tình trạng chạy trối chết, cô phải cố hết sức gọn nhẹ để đảm bảo tốc độ hành động của mình.

Huống chi, cô còn phải cõng một con mèo béo nặng 5kg, dứt khoát là mang vác nặng nề…

Về vũ khí, không có nhiều lựa chọn ở nhà. Chu Chu bỏ một con dao chặt xương ở ngăn ngoài cùng của balo để dễ lấy. Một con dao găm được nhét vào túi lưới bên hông balo, một con dao bướm đặt trong túi áo khoác.

Đối với Chu Chu, vũ khí lý tưởng nhất chính là một cây gậy bóng chày bằng gỗ cứng, hoặc một thanh sắt đặc ruột. Dao kéo quá ngắn, hệ số rủi ro rất cao khi cận chiến với xác sống, nhưng nhà cô lại không có mấy dụng cụ như gậy dài…

Chu Chu đi loanh quanh nhà nhiều lần, cuối cùng gỡ một chiếc chân bàn bằng gỗ cứng ra, ước tính dài hơn 40cm.

Chu Chu dự định nhét thanh gỗ này ngay giữa lưng mình và dây đeo vai balo, thế này cô chỉ cần nhấc tay lên là có thể rút thanh gỗ ra, từ góc độ phòng thủ mà nói, một thanh gỗ dài vẫn thiết thực nhất.

Đêm đầu hè có chút mát mẻ, nhưng về nhiệt độ, chỉ cần áo tay ngắn là đủ. Có điều Chu Chu luôn có cảm giác không an toàn khi để lộ da thịt, vì vậy cô tìm thêm chiếc áo gió khô nhanh ngoài trời và không thấm nước mà cô mua trước đó, loại áo này không chỉ có thể chống thấm nước mà còn có thể chống thấm máu. Nếu phát sinh đánh nhau, nó có thể cho cô cảm giác an toàn như được bao bọc, ít nhất không dính máu xác sống, dù nóng một chút cũng đáng.

Cô mặc một chiếc quần thể thao rộng rãi và đi đôi giày thể thao. Cuối cùng, cô buộc tóc đuôi ngựa thật chặt, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào có thể gây cản trở cho chuyến đi của mình.

Cô sẽ chuyển số thức ăn còn lại và vật tư khác lên xe theo từng đợt sau bình minh. Cũng may cô lười đi bộ nên mỗi lần đỗ xe đều dừng trước thang máy ở tầng hầm, chỉ cần đi thang máy xuống một tầng, cửa chống cháy mở ra, bên cạnh chính là chiếc ô tô của cô.

Chu Chu thu dọn đồ đạc xong, lại nhìn điện thoại, đã năm giờ rồi.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ bắt đầu chuyển từ đen sang xám, nửa tiếng nữa sẽ sáng, cô vẫn còn một tiếng rảnh rỗi.

Có muốn gọi báo tin cho ai đó không? Lúc này, màn đêm vắng vẻ, những âm thanh xao động từ bên ngoài tòa nhà truyền tới ngày một nhiều, có thể nghe được tiếng còi của xe cứu thương và xe cảnh sát ở nơi xa xa.

Cha mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi vào ba năm trước, cô học đại học bằng số tiền mặt mà cha mẹ để lại, ngôi nhà cô đang ở cũng là tài sản cha mẹ để cho cô.

Họ hàng còn liên lạc cũng chỉ có chú ba đang ở tỉnh khác, họ chỉ liên lạc một lần qua điện thoại trong dịp Tết.

Ngón tay Chu Chu dừng ngay ô của chú ba trong danh bạ, sau khi suy nghĩ một lúc, cô quyết định thoát ra và mở nền tảng xã hội trước.

Danh sách hotsearch vẫn hài hòa, tin tức giải trí tràn ngập.