Nghe thấy tiếng mở cửa, Bùi Vân Khởi quay đầu gọi Giang Vãn: "Cô xong rồi hả? Đến ăn đồ này."
Giang Vãn lập tức hớn hở ra mặt, vội chạy tới trước người anh ta xem là món ngon gì.
Vì ngăn chặn lũ xác sống mà toàn bộ cửa sổ trong biệt thự này đã kéo rèm kín mít.
Trong phòng không hề có bất cứ món đồ gì để chiếu sáng, ánh sáng mờ mờ, nhưng cũng đủ dùng.
Giang Vãn thấy Bùi Vân Khởi bày ra hai bát, trong bát là món cháo pha nước nóng, còn bốc lên hơi nóng, mùi lúa mạch thơm nức phả vào trong mũi.
Giờ phút này, Giang Vãn chỉ có một ý nghĩ.
Có phải cô đã chết ở cửa vào ngân hàng, những thứ này chính là ảo giác của cô trước khi chết.
Bằng không vì sao từ trong tay Bùi Vân Khởi lại có thể phóng ra gió xoáy, còn có thể bày ra hai chén đồ ăn nóng hổi như dùng phép thuật vậy?
Ăn đồ chín nóng hổi là tập tính ăn sâu vào trong tiềm thức người phương đông, không cách nào thay đổi được.
Nhìn thấy thứ này, Giang Vãn gần như cảm động tới muốn rơi nước mắt.
"Đây là cái gì vậy? Thơm quá." Giang Vãn ngồi xổm xuống ngửi, có thể ngửi ra mùi mặn và mùi dầu mỡ.
"Ăn đi, tạm cho qua bữa." Bùi Vân Khởi bưng bát của mình lên quấy, giới thiệu sơ qua: "Bột lúa mạch thô xao chín rồi nghiền nát, lương khô tôi mang theo, pha với nước nóng cho mềm ăn đỡ nghẹn họng."
Giang Vãn không nói gì, bởi trong miệng đã tràn ngập nước bọt rồi.
Cô đặt quần áo sang một bên, cầm bát lên múc một thìa đưa vào trong miệng.
Đúng là thô, và cũng rất đơn giản, nhưng với cô mà nói đây lại là món ngon khó nói thành lời.
Càng khỏi nói tới việc đồ ăn được cho vào trong bát, lại còn có thìa để sử dụng.
Nhờ phúc của Bùi Vân Khởi, cô đã nhặt lại được cảm giác văn minh của con người rồi.
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng hai người xì xụp ăn cháo.
Giang Vãn cầm bát vét tận đáy, không lãng phí giọt nào, còn lặng lẽ liếʍ sạch thìa nữa.
Cô cảm thấy dạ dày ấm áp, thoải mái tới toàn thân cũng mơ màng.
Bùi Vân Khởi im lặng quan sát cô, thấy dáng vẻ đáng thương như không được ăn no này của cô, khóe môi anh ta khẽ cong, nhưng không nói gì.
"Đúng rồi, anh Vân, anh lấy nước nóng ở đâu vậy, còn không?" Giang Vãn lại lặng lẽ kéo quần áo bẩn vào trong lòng.
Cô chỉ có hai bộ, phải nhanh chóng giặt rồi phơi khô.
Bùi Vân Khởi chỉ phòng bếp: "Nước lấy từ hồ nhân tạo của khu này, nước cho nấu ăn đã được chưng cất."
"Cảm... Cảm ơn..."
Anh ta còn chưa dứt lời, Giang Vãn đã ôm quần áo chạy đi.